Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Sưu tầm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Sưu tầm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

Cách xử ==> với gái ;))

 Đừng bao giờ xử tốt với bạn gái!
Giờ mình nghĩ lại, đúng vậy, những thằng tốt với con gái thường chả có kết cục gì tốt đẹp, cùng lắm là 10 năm, 20 năm nữa, khi con gái già rồi, lúc khổ sở rồi thì may ra chúng nó sẽ tiếc nuối,nặn từ trong cái đầu đầy u uất của nó ra hình ảnh của mình rồi chẹp môi 1 cái. Còn đứa nào mà đang sung sướng rồi, thì thi thoảng nó sẽ lôi mình của ngày xưa ra để dát vàn...g cá quá khứ oanh liệt của nó, để tỏ ra nó hot, nó cao giá, và mình là cái 1 trong số vô vàn những thằng bám theo nó….

Hồi bé, mình xem toàn các thể loại zai tốt với gái thế cho nên mình sẽ so sánh phim và đời thực cho các bạn nghe, chẳng có thằng nào tốt với gái mà happy ending cả….. Chỉ có những thằng coi thường cảm xúc đàn bà, đề cao sex….v..v mới là the winner trong cuộc đua này.

Các bạn nên biết điều này
7 chú lùn cưu mang bạch tuyết, cứu cô thoát nạn mấy lần, đối xử tốt, mà cuối cùng thằng hoàng tử cưỡng hôn 1 phát là Bạch Tuyết yêu thằng kia

Chàng thợ săn giúp dân làng diệt trừ yêu quái, sẵn sàng cưu mang người đẹp cả đời. Mà cuối cùng người đẹp lại rơi vào tay quái thú, có khả năng làm nàng bị tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần….

Vị tể tướng giàu có, sẵn sàng phục vụ và chiều chuộng công chúa, cũng không thoát khỏi số phận bị 1 thằng khố rách áo ôm như aladdin sau 1 hồi nó quăng quật công chúa bằng các thể loại

Con gái thì gần như ai cũng như nhau, có chút nhan sắc hoặc tốt tính là em nào em đó kiểu gì cũng có khối anh chạy theo, và cái anh nào tốt với gái thân với gái thì anh đó càng bay ra khỏi vòng chiến nhanh…..

Bản chất của sự việc này cũng là do cái thuyết tiến hóa chung chung thôi, khi bạn cảm thấy người ta có nhiều điểm hơn hẳn bạn, bạn là 1 kẻ thấp dưới thì bạn thường đem ng ta ra tôn thờ, cung phụng. Mà phàm cái giống đàn bà con gái, cái gì là của mình rồi thì chúng nó việc gì phải khát khao với si mê. Nhưng ngược lại, thằng nào tồi, hay phũ gái, không thích gái, thì bọn con gái lại rất mê, bởi gì cái gì khó với, ko có thì chả thèm….

Nghĩ mà cũng xót xa, cảnh anh sinh viên nghèo gần nhà mình hồi nhỏ, đạp xe 16 cây số để tặng hoa cho bạn gái, để rồi, sau đó 5 tháng đạp xe 60 cây số để đi ăn cưới cô bạn đó với thằng khác.

Xót xa hơn là cảnh bạn mình, gái bị ốm vào viện, cậu cả ngày vào thăm nom chăm sóc, để rồi nó khỏe, việc đầu tiên nó làm là nó nấu cơm trưa cho thằng hàng xóm gần nhà, éo le.
Đau hơn nữa là ngay bản thân tăng, cách đây đúng 1 năm, hứa với gái dù cho gái có sao đi nữa, sẽ luôn bảo vệ gái, và rồi bất ngờ bị đạp 3 phát, nát rời con tim

Vậy thì đừng có tốt với gái ở đây gồm những khía cạnh nào?

Ngày nào các bạn cũng hãy nhẩm cho mình câu này: Tôi thề không làm xe ôm, ô sin, chó dắt đi dạo, bốt ATM, Thùng rác, đồ chơi….v..v. của gái

Đừng cho rằng, cuộc sống này tồn tại điều như phim: Tốt với gái rồi đc yêu. Chả có cái chuyện nào đơn giản như thế đâu bạn ạ

Những lời chia tay trong nước mắt với bầu trời hoàng hôn hồng hồng, đẫm nước mắt, 2 tay nắm chặt thường bắt đầu với câu: ” anh rất tốt… nhưng” và rồi 1 ng quay lưng ra đi. 1 người nước mắt tràn trề

Và với 1 số gái, những zai tốt mà có chút cảm tình thì may ra sẽ trở thành sự lựa chọn số 1 của:

-Đổ vỏ
-Bến đỗ bình yên sau khi đã chán chê những thằng khác
-Osin


Đại loại là gái ko cần 1 người bố:
Loại chuyên giục đi ngủ, đánh răng rửa mặt, học hành chăm chỉ, ăn uống cẩn thận, mặc ấm..v..v

không cần 1 người anh:
Chia sẻ, tư vấn, tâm sự tình cảm, giúp đỡ học tập, tiền nong xin thoải mái, đưa đón…v..v.

Thế cho nên đừng làm 1 ng bố, hoặc 1 ng anh 

Nếu bạn ko tin tôi ư, cứ thử thật tốt với cô gái bạn đang tán đi là biết ….
                                                           

Trên đời có 4 cái ngu

Trên Đời Có Bốn Cái Ngu
    Làm Mai Lãnh Nợ Gác Cu Cầm Chầu
    Thật ra trong cái cõi đời ô tạp này nó có trăm, ngàn cái ngu chứ đâu chỉ có bốn cái Làm Mai Lãnh Nợ Gác Cu Cầm Chầu. Sao ca dao không nhắc đến những cái ngu kia, từ cái ngu nhỏ đến cái ngu to chả có cái ngu nào giống cái ngu nào. Lúc nhỏ đi học làm bài trật bị thầy mắng ngu, về nhà làm việc vụng về hư hỏng cũng bị mắng ngu,
    
    lớn lên bước vào đời sống thì vướng không biết bao nhiêu là cái ngu.Tựu trung, làm một con người thì không tài nào tránh cho khỏi những cái ngu, hoặc bị người mắng đồ ngu. Nhưng xét cho cùng, nều ai cũng hành động khôn ngoan thì đời còn chi là thú vị. Tuy nhiên, nhờ những cai ngu đó, nhất là khi biết đó là những cái ngu thì không còn ngu nữa.
    
    Theo truyền tụng nhân gian, thì trên đời có 4 cái ngu mà đệ nhất ngu là làm mai. Vậy chúng ta hãy bình tỉnh xét coi mai nhân ngu ở chổ nào.
    
    Theo phong tục tập quán của dân tộc chúng ta, trai gái ít được tự do giao thiệp để tìm hiểu nhau trước khi tiến tới hôn nhân, do đó, việc dựng vợ gã chồng cho con cái đều phải có mai nhân tham dự vào. Dù hai bên gia đình trai gái đã có trao đỗi, hứa hẹn gả bán giữa nhau, những theo cổ tục vẫn cứ cần phải có nghi lễ đầu tiên là mai nhân bắn tiếng cho nhà gái trước. Như vậy, mai nhân là người có công đầu tiên trong việc dựng vợ gả chồng đúng như phong tục của chúng ta, vậy tại sao cho việc mai mối và mai nhân là ngu?
    
    Làm tăng phần tốt đẹp tròn trịa trong phong tục do tổ tiên bày ra là ngu sao? Là người đầu tiên góp phần kết hợp cho đôi trai gái nên vợ nên chồng, sanh con đẻ cái nối dõi tông đường là ngu sao? Mai nhân đâu phải là người tự động chạy đến cầu cạnh để được mai mối, nhưng là chính cha mẹ đôi trai gái phải cầu cạnh đến mai nhân. Cầu cạnh mai nhân giúp đở xong rồi xoay qua mắng mai nhân là ngu thì xem ra không có văn hóa mấy.
    
    Mai nhân là người có công vào thời trước và kể cả thời nay cũng vậy. Trong thời đại văn minh, mai nhân cũng theo đà tiến hóa mà se kết nên những cặp vợ chồng qua những trang kết bạn, trang hôn nhân và các văn phòng se duyên, tạo điều kiện cho những cặp trai gái nhút nhát, cả thẹn hoặc thiếu điều kiện thời gian và không gian tìm hiểu nhau.
    
    Cái chuyện mai nhân tự mặc nhận là ngu hoặc bị người đời gán ghép cho ngu, xem ra hơi qúa đáng nếu không muốn nói là hàm hồ.
    
    Mai nhân được lợi gì trong vấn đề xe duyên nên đôi vợ chồng? Ngày xưa trả ơn cho mai nhân là cái thủ lợn, ngày nay chỉ một khoản tiền nhỏ của dịch vụ se duyên. Nhưng công của mai nhân rất lớn, vì đã tạo cho rất nhiều cặp trai gái nên vợ nên chồng, sanh con đẻ cái nối dõi tông đường, đất nước thêm người thêm của giàu mạnh sung túc.
    
    Vấn đề mai nhân bị đời gán ghép cho là ngu. Gia do cũng chỉ vì có những cặp vợ chồng cơm không lành canh không ngọt, đâm ra đổ thừa oán trách mai nhân mai mối quàng xiên, thay vì phải tự xét lại gia đình đổ vỡ là do đâu.
    
    Từ nơi những gia đình đổ vỡ đó, rồi trách mai nhân và cho cái chuyện làm mai là ngu, thì chẳng hoá ra ta chưởi luôn cả đến ông Tơ bà Nguyệt kẻ thừa hành Thượng Đế xây dựng gia đình trần gian. Thánh Kinh của người Công Giáo ghi: Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp loài người không được phân chia..
    
    Rất rỏ ràng, ai bỏ vợ bỏ chồng là tự ý mình gây nên, không thể trách trời trách đất, trách ông Tơ bà Nguyệt hoặc mai nhân và cái chuyện làm mai là ngu.
    
    Đến cái ngu thứ hai là cái ngu lãnh nợ.
    
    Trong đời làm gì có chuyện một người xa lạ dám đứng ra làm cái chuyện lãnh nợ cho mình, để đến khi mình trả không nổi họ sẽ… lãnh đủ sao? Khi có một kẻ nào đó dám lãnh nợ cho mình thì kẻ đó phải là người thân thích ruột thịt, hoặc là bạn bè thân tín, hay là người láng giềng thật tốt bụng. Tóm lại những người dám lãnh nợ là những người tin tưởng nơi mình, đặt niềm tin trọn vẹn vào lời hứa của mình thì mới lãnh nợ cho mình được. Đây là những người có một tâm hồn rất tốt.
    
    Lãnh nợ cho người không phải là một điều ngu. Còn cái chuyện mình không chịu trả món nợ là do nơi mình không trọng lời hứa, hoặc có ý lường gạt, như vậy là một hành động của người đểu chứ đâu phải người lãnh nợ là ngu.
    
    Tại sao lại cho người chịu lãnh nợ hộ mình là người ngu, một khi tâm hồn họ rất nhân hậu, dám vì anh em bè bạn mà lãnh nợ giùm. Họ cũng biết, mỗi khi ai đó phải đi vay nợ là đã cạn vốn liếng, là chỉ còn cái khố che thân thôi. Và họ cũng biết luôn nếu ai đó không chịu trả nợ thì họ sẽ lãnh đủ. Mặc dù đã biết sự nguy hiểm sẽ đến với họ khi chịu đứng ra lãnh nợ giùm người, nhưng họ vẫn lãnh nợ cho người, thì đó là một con người tốt có lòng thương người, là một hành động nhân hậu, khôn ngoan chứ không phải là ngu. Một người như vậy mới đúng nghĩa là một con người.
    
    Ai nghỉ cái hành động lãnh nợ là ngu là không đúng đạo lý ở đời rồi.
    
    Vì, ở đời mấy ai dám tự hào rằng không bao giờ mắc nợ. Từ bậc đế vương công hầu khanh tướng, cho chí dân ngu khu đen đều có vướng phải nợ cả. Sanh ra là đã vướng phải nợ, đồng thời cũng sẽ có người lãnh cái nợ đó cho mình.
    
    Nguyên một cái chuyện vừa mới oe oe chào đời hôm trước hôm sau là đã bỉnh của nợ ra đầy đít, ai là người lãnh cái đống nợ đó nếu không phải là cha mẹ, ông bà. Dù trên danh nghĩa gì thì họ cũng đã phải lãnh cái của nợ đó rồi.
    
    Dân tộc chúng ta có câu châm ngôn thiệt gói ghém ân nghĩa tròn trịa.
    
    Ăn trái nhớ kẻ trồng cây.
    
    Nhớ đây là nhớ ơn những người đã khó nhọc trong những công việc vất vả. Ta có bát cơm ăn là nợ bác nông phu, ta có áo quần mặc là nợ kẻ trồng dâu chăn tằm, ta có nước uống là nợ người đào giếng. Rồi thì chỉ mới hơn 30 năm nay thôi khi sau tháng 4/75 hơn triệu người chúng ta chạy sang đây lánh nạn cộng sản, trứơc là ở mấy trại tỵ nạn Á Châu, nào là tiền ăn thức uống, thuốc men chạy chữa, trang trại nhà cửa cho chúng ta ngủ nghê…đổ cả đống nợ ra đó ai là người lãnh? Rồi đến khi được đi nước thứ ba thì ôi thôi còn khối món nợ ra đó, nào tiền tàu bay, taù thủy, xe cộ đưa đón, tìm nhà tìm cửa, lo công ăn việc làm, lo an sinh xã hội và còn không biết bao cái lo khác cho chúng ta được ổn định cuộc sống trên mảnh đất mới. Ta có phải là…tía họ đâu mà họ phải lãnh nợ cho chúng ta dữ vậy? Trong chúng ta, những thành phần tỵ nạn sau 75 có ai đã trả được phần nào cho kẻ lãnh nợ hộ ta chưa??? Nhưng đó là những mối nợ ràng buộc, qua lại giữa chúng ta trong đời sống mà chúng ta còn có cơ hội trả được. Nhưng còn những mối nợ khác mà cho đến chết chúng ta cũng không tài nào trả nỗi. Đó là những mối nợ trời đất mà ta đang hưởng nhờ:
    
    Không khí cho ta thở hít, mưa nắng cho ta cày bừa, đêm ngày cho ta phân biệt thời gian, thiên nhiên hoa lá cho ta nhìn ngắm, chim muông thú vật cho ta thưc phẩm. v.v… ta nợ trời đất biết chừng nào mà kể. Những mối nợ đó ta đã không tài nào trả nổi, lại còn phạm thêm bao nhiêu là nợ nần tội lỗi khác, đến đỗi chính Ngôi Hai Thiên Chúa phải giáng trần chịu chết trên thập tự gía để cứu chuộc nợ nần tội lỗi giúp cho chúng ta được rỗi.
    
    Bộ những hành động lãnh nợ cho nhau đó đều là ngu cả sao? Vừa thôi chứ, bộ coi mấy cái chuyện đối xử tốt lành thương yêu nhau của tình Chúa, tình người là ngu sao?
    
    Rồi đến hai cái ngu sau là Gác Cu và Cầm Chầu.
    
    Đây thuộc trong lãnh vực nghệ thuật âm nhạc và tiêu khiển giải trí, thì phàm phu tục tử làm gì hiểu thấu đáo cặn kẻ những thú vui thanh nhã của tao nhân mặc khách mà lên tiếng bình phẩm khôn dại
    
    Ai là người chiếc giải âm luật một cách thuận tình hữu lý? Ai là người phân biệt, thông hiểu đâu là tiếng cu gáy gù mái, hoặc lúc cùng địch thủ chuẩn bị xung trận so tài hơn kém. Phải là người đã dày công học tập nghiên cứu mới có thể giải bày rốt ráo và tận hưởng đến tột cùng những thú vui tao nhã đó.
    
    Cầm chầu để thưởng phạt một cách công bằng cho một màn hát của ca nhi, đâu phải ai ai cũng cầm chầu được. Có hiểu được âm luật, có rành về tuồng tích, và phải có tâm hồn trong sáng lành mạnh không bị cám dổ bởi lớp son phấn, sắc diện của ca nhi thì mới có thể cầm chầu công minh được.
    
    Một người đã đạt đến trình độ thưởng ngoạn nghệ thuật thấu đáo và trong sáng khi cầm chầu như vậy là ngu sao?
    
    Gia do gán ghép cái chuyện cầm chầu là ngu, cũng chỉ tại nơi mấy anh hề diễu dở, không được tiếng chầu khen thưởng rồi xoay ra chưởi kẻ cầm chầu:
    
     « Da trâu chứ có phải da… tía anh đâu mà không đánh »
    
     Chưởi như vậy chỉ tổ tăng thêm cái sự thiếu văn hóa của mình thôi, người giám khảo cầm chầu không hề suy suyển.
    
    Tóm lại, người cầm chầu như vị giám khảo cuộc thi, họ phải có một trình độ cao, ít nhất họ phải rành sáu câu trong nghệ thuật âm nhạc, tuồng tích như đã nói ở trên.
    
    Những người có trình độ như vậy thì không thể cho là ngu được.
    
    Còn như cái chuyện gác cu cũng vậy. Đây là một cái thú tiêu khiển thanh nhàn. Gạt bỏ mọi phiền toái nhân gian, tìm vào chốn sơn lâm thoáng mát, cây gió im lìm, hương hoa trăm thức, ngát mùi rừng núi bao la. Ta ngồi thả hồn say đắm vào tiếng cu rúc lên từng hồi, để tận hưởng cái thú, cái khoan khoái của sự đoán định tiếng cu còn ở xa hoặc gần, cu non hay cu già, rồi ta sùy con cu mồi và lắng tai nghe hai chú cu vươn cao cổ cất tiếng gáy đối đáp, có tiếng nghe như chọc ghẹo nhau, lúc như châm chích, tức bực như muốn sấn sổ vào nhau. Cuối cùng không chịu nỗi tiếng gáy có tập luyện của chú cu mồi, con cu hoang nhào vào ăn thua đủ và…sập bẩy !!! ta thở phào khoan khoái như chính ta đã chiến thắng sau một cuộc so găng.
    
    Có đi rừng gác cu thì mới hiểu được cái sung sướng tuyệt vời của kẻ gác cu. Còn không, cứ ngồi nhà võ đoán bây bạ muỗi đốt, kiến cắn hoạc bị…mụ vợ cằn nhằn la lối, rồi gán cho cái thú gác cu là ngu là không đúng rồi đó.
    
    Nếu cứ cho rằng đi gác cu là ngu, thì trên đời còn có khối cái thậm ngu hơn. Thí dụ như mê đá gà, ngoài cái sự thua độ tốn tiền ra còn phải thức khuya dậy sớm chăm lo nuôi nấng tập tành tẩm luyện, hút đờm hút dãi mất vệ sinh qúa đi thôi. Rồi nào là mê cá ngựa đến tàn gia bại sản, mê cờ bạc, mê hút sách chích choác, mê nhảy đầm, thậm chí còn mê…gái nữa mới chết…Cái mê này thiệt là thậm ngu đa, co nguy cơ tan cửa nát nhà, mấy bà vợ sẽ tru tréo lên:
    
    Cha tiên sư cái sự đời, bộ bụt nhà không thiêng sao mà chạy theo của lạ, để cho bà phải ngậm đắng nuốt cay, đêm năm canh vò vỏ một mình:
    
     Năm thì mười hoạ hay chăng chứ. Một tháng đôi lần có cùng không !!!
    
     Biết không hở cái thằng… gìa dịch mê tom chát mà ăn phải bùa mê thuốc lú !
    
    Cái mê nào cũng có cái thú của nó, đồng thời cũng không ít cái hại. Trong những cái hại ta nên lựa cái ít hại nhứt mà chơi như gác cu chẳng hạn, chứ đừng có vơ đũa cả nắm mà phê phán sự khôn ngu ở đời này, trong khi ta chưa hiểu một chút gì về thú tiêu khiển đó cả.
    

Kết Thúc (END)

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

Giả tạo ! !!!!!

                                 ~~Cảm ơn anh ngô thanh tùng vì bài viết này ;)) . Nguồn đây ~~
nói vậy sao ? Ra đường ... ra đời ... ra xã hội ... luôn có nhiều thứ giả tạo , trá hình !

... Có những kẻ làm bằng giả , thẻ giả , chứng từ giả ...
... Có những kẻ làm tiền giả
... Có những kẻ , lợi dụng thiên tai , giả từ thiện để đi quyên góp
... Lại có những kẻ giả tàn tật , giả nghèo , giả khổ để đi ăn xin
...
Đi đâu cũng thấy cái chữ " Giả " to đùng ... tự bản thân mình luôn cảm thấy nghi ngờ tất cả ... tất cả những thứ thuộc về xã
hội này ... tự mình luôn bắt bản thân mình phải luôn sống thật với nó !
Vậy mà ... chẳng cần ra đâu xa , ở ngay bên cạnh mình cũng có nhiều thứ giả tạo ... trá hình đến không ngờ !
...
... Có con người , ngoài mặt thì tử tế với nhau , người ta đến nhà còn chơi vui, cười cười nói nói ... sau lưng thì nói xấu thế này thế nọ ... là con y,thang y xấu tính , ghét nó lắm
... Có con người ... tự khép mình trong cái thế giới của riêng mình ... không muốn làm quen với ai , khinh thường tất cả và chỉ giao lưu với những người bạn thân cũ ... ừ ! để rồi gặp 1 thằng (con)lắm tiền xe to nó làm quen thì lịch sự lắm , nhẹ nhàng tử tế trả lời lại lắm !
... Có 1 vài HOt bOi ... chụp ảnh thì dàn xe ... toàn xe to , biển đẹp ... quần áo hàng hiệu , đầu tóc đẹp ! Để rồi bị người ta bóc mẽ ra ...
" Nó đi Wave mà anh , SH LX dàn ra chụp ảnh thế thôi làm đéo có "
" Quần áo toàn đi mượn "
" Nhà đéo có net , phải ra hàng làm photoshop đấy anh ạ "
" Hot Boi đéo gì nó , toàn đi la liếm mấy con nổi nổi , làm trò ! "
---
... Có những học sinh ngoan ngoãn trước mặt thầy cô giáo , sau lưng chửi như chó ...
... Có những thằng chơi Game Online giả ... gái , để đi mồi chài trai , để được chúng nó mua đồ , nạp thẻ , cắm máy cho
... Có những thằng ăn nhỏ nói nhẹ , chẳng bao giờ chửi bậy ... ngoan hiền dễ thương , đối xử tốt với các bạn gái , rồi đêm về tay xóc óc tưởng tượng , ham muốn trỗi dậy
...
Có những thằng tán tỉnh , hứa hẹn đủ mọi điều với người yêu , anh sẽ vì em , làm tất cả , yêu em dư nào dư nào , đến bao giờ ... để rồi lừa xong phắn , đóng xong thôi , chơi xong té ...
... Có những con người còn lạ lùng , mang cả ảnh người khác ra nhận là bản thân , lạ nhỉ , để rồi được người ta khen rồi tự hào , rồi sướng ! Đặc biệt hơn có mấy con bé còn bệnh đến mức lấy cả ảnh gấu bông của người ta nhận là của mình ... sao phải làm như thế ???
...
Nhiều lắm
Đâu đâu cũng có kẻ giả tạo , không ngoài mục đích nâng cao giá trị bản thân của mình lên ... đâu biết được rằng khi bị bóc mẽ , bị đọc vị ... sẽ bị người ta khinh thường , phỉ nhổ đến mức nào
!
Đến 1 cái lúc ý ... nó nhục lắm bọn ấy ạ
...
... Cả cái địt mẹ chúng mày
nữa
Nói Blog tao là thế này thế kia thì đừng vào đọc nữa ...
Địt mẹ mấy thằng giẻ rách , la liếm đéo được bắt đầu lên giọng đạo đức giả
... Hãm lồn lắm ... tuổi đéo gì bì bọp cả tao

>>>>>>>>Dù chúng ta đang sống thế nào đi nữa ...
... thì cũng nên sống đúng với con người mình ...
khi đó ai xấu , ai tốt ... sẽ phân biệt được hết

Đừng tự thay đổi bản thân vì những ý kiến của người lạ ...
... đơn giản chỉ là giữ lấy những gì chúng ta có , thuộc về bản chất con người chúng ta , chỉ vậy thôi , ai chơi được , họ sẽ tự tìm đến với mình ... Đó là nhân cách , 1 nhân cách riêng , đừng giả tạo để mua lấy tiếng tăm , đổi lấy tình cảm ... đến 1 lúc nào đó bạn sẽ lỗ vốn đấy
...
From my little lovely baby :
~~~ Xấu thì hãy sống đúng như là xấu , đừng cố tỏ ra mình tốt đẹp !


~~~ Cái gì mình có mà không thể hiện , cứ để người ta tự khám phá , người ta sẽ khâm phục mình hơn

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Đọc đê, đọc để mà liệu đường đối xử vs vợ sau này :-ss

Thư gửi chồng nhân ngày phụ nữ Việt Nam

Vợ chồng mình cưới nhau hơn 10 năm rồi, có với nhau 3 con. Vậy mà với vợ chồng vẫn rất cảnh giác, thờ ơ. Vợ cảm giác chồng chỉ xem vợ là công cụ, là ôsin của chồng thôi chứ không phải là một người chia sẻ cùng nhau xây dựng hạnh phúc với chồng. (Thanh)

From: Thanh Nguyen
Sent: Wednesday, October 19, 2011 4:12 PM
Chào chồng!
Vợ buồn quá, tự nhiên rất buồn không biết nói chồng có hiểu không nhỉ?
Vợ chồng mình cưới nhau hơn 10 năm rồi, có với nhau 3 con. Vậy mà với vợ chồng vẫn rất cảnh giác, thờ ơ. Vợ cảm giác chồng chỉ xem vợ là công cụ, là ôsin của chồng thôi chứ không phải là một người chia sẻ cùng nhau xây dựng hạnh phúc với chồng.
Chồng chỉ thích ban phát tiền cho vợ như người chủ đưa tiền cho ôsin. Nhớ hồi sanh Kitty vợ chỉ xin chồng đưa vợ một thẻ ATM trong số thẻ của chồng thôi, thẻ nào cũng được vậy mà chồng bảo muốn mua gì anh dẫn đi mua. Bộ hồi giờ vợ tiêu xài tiền lãng phí hay sao mà chồng phải làm thế?
Bộ vợ lấy tiền chồng cho họ hàng anh em của vợ sao? Hay vợ chồng mình chỉ nhận từ phía gia đình vợ. Lúc đó hoàn cảnh vợ rất đáng thương, 2 năm liền không đi làm ra tiền, một người mẹ vừa mất con và phải cố gắng an ủi mình bằng cách có bầu thêm đứa nữa để mong lấp đi khoảng trống mặc dù sức khỏe không cho phép.
Chồng có biết vợ ngậm ngùi lắm không, vợ đã lên mạng để mua bán, thanh lý hàng, mong kiếm lấy vài đồng chứ không ngửa tay xin tiền chồng. Những lời nói, cử chỉ của chồng cứ thấm dần từ lúc cưới nhau tới giờ làm vợ không còn biết giận hờn hay oán trách gì nữa, vợ giống như chai lì trước những hành động, lời nói làm tổn thương lòng tự trọng của vợ, nhưng những lúc chạnh lòng vợ cứ âm thầm khóc cho số phận của mình. Lúc đó Kitty đang được bú mẹ hằng ngày giờ không có mẹ luôn bên cạnh dù chỉ hơn một tháng, con nó ốm hẳn và không lên kg.
Con mới 3 tháng vợ đã đi làm lại để mong có lương, chồng không hề ngăn cản hay bảo vợ ở nhà chăm con như những người cha bình thường khác mặc dù con mình không được như lúc có mẹ ở nhà. Nhớ lúc vợ đang mang bầu Trí Thành, chồng thấy vợ yếu, mệt như vậy nhưng không bao giờ chồng bảo một câu em hãy ở nhà đừng đi làm nữa mặc dù chồng có thể lo kinh tế được cho cả gia đình.
Sao vậy hả anh? Tiền đối với anh quan trọng đến thế sao? Bao nhiêu thì đủ với anh? Vợ không dám mơ những món quà chồng tặng nhân ngày lễ tình yêu hay sinh nhật thậm chí là ngày cưới của 2 đứa, nhưng cũng mong chồng nhớ và chúc vợ một tin nhắn thui nhưng sao mà sa xỉ quá.
Vợ thèm được đi xem ca nhạc với chồng dù chỉ một lần trong năm mà chồng vẫn từ chối vì… đủ lý do mà theo chồng quan trọng hơn, đã mua vé rồi sau vợ lại đem tặng cho người đồng nghiệp nhân ngày cưới của vợ chồng bạn ấy.
Cuộc đời con người bao nhiêu năm để cảm nhận cuộc sống, sao chúng ta không biết dung hòa giữa công việc và đem lại hạnh phúc cho nhau.
Ngày mai 20/10 vợ đã nhận được hoa từ Ban tổ chức công đoàn khi đạt giải nhất nấu ăn, đã nhận lời chúc của đồng nghiệp, đã có thư mời đi ăn tiệc trưa. Dù vợ biết chồng không nhớ chúc vợ đâu, nhưng vợ vẫn để dành buổi tối cho chồng và con, nếu chồng không nhớ thì vợ nhắc và buộc chồng phải dẫn vợ con đi chơi, mà nếu chồng không thích đi thì vợ đi với con.
Vợ đã tìm được lối thoát riêng cho mình từ lâu rồi, vợ không âm thầm khóc hay giận hờn nữa. Vợ cũng không tìm an ủi ở những người đàn ông khác vì vợ biết mình là ai, gia đình lớn của mình như thế nào và phẩm giá, đạo đức người mẹ không cho phép vợ làm điều này.
Nếu chồng không tham gia vợ vẫn tạo niềm vui riêng cho mình và các con, cuộc sống có rất nhiều điều hay chào đón. Nhưng giá như đừng có những giây phút chạnh lòng, giá như vợ không yêu chồng đến thế.

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

IM LẶNG LÀ VÀNG

- IM LẶNG không phải là ... [câm]

- IM LẶNG là để ... [ngấm ngầm] ... ra tay

... - IM LẶNG không phải là ... [cay]

- IM LẶNG là để ... [phơi bày] ... trắng đen

- IM LẶNG không phải là ... [hèn]

- IM LẶNG là để ... [chờ phen] ... trả thù

- IM LẶNG không phải là ... [ngu]

- IM LẶNG là để ... [đánh đu] ... với đời

-------- IM LẶNG LÀ VÀNG ---------

Ánh mắt khi đi thi: full version

Ánh mắt khi đi thi: full version

Vào phòng (=v=) ♪

... Đọc đề ⊙_⊙"

Cúi xuống giở phao (↓_↓)

Nhận ra phao k có gì ("¬.¬)

Liếc loạn xạ (←_←)(→_→)

(﹁ ﹁)~ nhìn bài đứa bên cạnh

Cúi xuống lần nữa nỗ lực tìm kiếm (↓_↓)

Vẫn k thấy (►_◄")

Bị giám thị chú ý (↑_↑),,

Bị bắt phao TT^TT

Ra về giấy trắng '=_="
..............................
Lệch tủ (¯¯﹏¯¯)

Trúng tủ ( ̄▽ ̄)

(¯¯3¯¯) đã chép xong

Sung sướng ra về
(⌒ ∇⌒*)ツ (*⌒ ∇⌒)ツ
.................................

Cách trình bầy bài trên trang chủ blog sao cho hợp lý

Bài này trình bày một số thủ thuật làm blog trong môi trường Blogger.com (hay Blogspot).
Việc trình bày các bài trên trang chủ Blog làm cho người đọc dễ thiên cảm với Blog và dễ dàng sử dụng. Theo tác giả bài viết , các bài trên trang chủ nên trình bày theo cách sau.
Tiêu chuẩn 1

Trang chủ nên cho hiện 10 – 15 bài mới nhất. Điều đó giúp cho độc giả dễ dàng đọc những bài mới nhất. Nếu cho hiện 5 bài thì quá ít, người đọc phải luôn luôn nháy vào đường link “Older posts” ở cuối trang để xem các bài cũ.

Cách làm

Cho hiện blog, nháy vào mục “Đăng nhập” ở góc trên bên phải màn hình, đăng nhập vào tài khoản Google. Xuất hiện “Bảng điều khiển” của blog, nháy mục “Thiết kế”. Xuất hiện màn hình quản lý blog. Chọn lớp (Tab) “Cài đặt”, chọn mục “Định dạng” ở menu con ngang phí dưới. Trong mục “Hiển thị tối đa” chọn “15 bài đăng trên trang chính”.

Trên trang này còn có thể chọn định dạng Ngày, Thời gian, Múi giờ, Ngôn ngữ.


Tiêu chuẩn 2


Các bài không nên hiện đầy đủ toàn bài trên treng chủ, chỉ nên hiện khoảng 10 dòng đầu tiên của bài. Cuối đoạn này cho đường link “Đọc thêm”, “Read more” hay “Xem tiếp” để người đọc nháy vào đây sẽ ra toàn bài. Nếu các bài đều hiện đầy đủ thì trang chủ sẽ quá dài làm người đọc khó xem và mất nhiều thời gian tải.

Cách làm

Khi ở màn hình soạn thảo để dăng bài, chuyển sang chế độ chỉnh sửa HTML bằng cách chọn lớp “Chỉnh sửa Html”. Chuyển con trỏ đến chỗ cần ngắt hiển thị bài trên trang chủ, chèn đoạn mã HTML

Sau đó xuất bản bài đăng là được.



Tiêu chuẩn 3


Trang chủ không nên để quá nhiều hình ảnh, hình ảnh lớn, nhiều ảnh quảng cáo, nhiều ảnh động gây trở ngại cho việc tải của độc giả khi đường truyền có tốc độ chậm. Một trang web lòe loẹt, nhiều ảnh động thường làm người đọc rối mắt, mất thiện cảm.

Nguồn : sưu tầm

Triết lý sống của Steve Jobs

Một đứa trẻ bị bỏ rơi. Một kẻ bỏ học. Một giám đốc từng bị sa thải. Một doanh nhân thất bại. Steve Jobs đã trải qua nhiều năm tháng sóng gió trước khi ngự trên đỉnh cao của thế giới.

Trên hành trình thay đổi thế giới điện toán và di động của mình, nhà đồng sáng lập Apple (thành lập năm 1976) nhiều lần gặp thất bại, nhưng với ông, có vấp ngã mới có thành công. "Tôi chính là người duy nhất tôi từng biết đã mất một phần tư tỷ dollar trong một năm. Đó là cách tôi xây dựng tính cách", Jobs nhận xét về bản thân và được trích đăng trong cuốn Apple Confidential 2.0 (2004).


Giống như hai thiên tài khác của thế giới, Bill Gates và Mark Zuckerberg, Jobs bỏ học giữa chừng. Chàng trai 17 tuổi khi ấy thiếu định hướng vào đời. "Tôi không có ý niệm muốn làm gì trong tương lai và cũng không hiểu trường học sẽ giúp tôi xác định lối đi thế nào. Ở đó, tôi tiêu hết số tiền mà bố mẹ dành dụm cả đời. Vì thế tôi quyết định nghỉ học với niềm tin rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi", Jobs nói trong bài phát biểu tại Đại học Stanford năm 2005.

Bài học ở đây không phải khuyến khích thanh thiếu niên nghỉ học mà là họ cần biết họ muốn gì, đam mê điều gì và theo đuổi niềm đam mê đó như thế nào. Tuy quyết định bỏ học, Jobs vẫn đăng ký tham gia một khóa học viết chữ đẹp, nhờ vậy ông mới có thể kết nối những kinh nghiệm đó vào các sản phẩm sau này. "Một phần khiến Macintosh tuyệt vời là những người làm ra nó từng là nhạc sĩ, nhà thơ, nghệ sĩ, nhà động vật học và cả nhà sử học nhưng giờ lại trở thành những chuyên gia máy tính hàng đầu thế giới", Jobs lý giải về thành công của Mac. Một nghiên cứu của Đại học Harvard (Mỹ) cũng chỉ ra rằng sự sáng tạo, mới mẻ không tự nhiên sinh ra mà đòi hỏi khả năng huy động, móc nối một cách vô hình nhiều kinh nghiệm trước đó.

Nếu Bill Gates là một thiên tài kinh doanh đi làm phần mềm thì Steve Jobs là một nghệ sĩ đi làm máy tính. Ông có thiên hướng hippy nổi loạn, kể cả trong việc điều hành Apple nhưng luôn kiên định trên con đường thay đổi thế giới. Năm 1983, ông lôi kéo John Sculley, khi đó là giám đốc điều hành hãng Pepsi, về đầu quân cho Apple bằng câu hỏi nổi tiếng: "Anh muốn cả đời đi bán thứ nước ngọt có gas ấy hay muốn có cơ hội để thay đổi thế giới?". Một năm sau đó, chính Sculley đã khiến Jobs bị Apple sa thải vì bất đồng quan điểm trước khi hãng này mời ông trở về vào năm 1997.

Chỉ một thời gian ngắn sau khi trở lại, tinh thần và triết lý của CEO trứ danh này đã được thể hiện qua đoạn quảng cáo kinh điển Think Different (Nghĩ khác) của Apple. Clip đó nhắc đến những cái tên như Albert Einstein, Bob Dylan, Martin Luther King, Thomas Edison, John Lennon, Pablo Picasso... với lời nhận xét: "Họ điên khùng. Nổi loạn. Chuyên gây rắc rối. Họ giống như nồi tròn vung méo và nhìn mọi thứ khác lẽ thông thường. Họ ghét nguyên tắc và làm đảo lộn hiện trạng. Bạn có thể bất đồng với họ, vinh danh hay căm thù họ. Nhưng bạn không thể không chú ý đến họ. Bởi họ thay đổi và đưa nhân loại tiến lên phía trước. Trong khi họ bị coi là những kẻ điên, chúng tôi lại thấy ở đó những thiên tài. Bởi những người đủ điên để nghĩ có thể thay đổi thế giới là những người làm được điều đó".

Quảng cáo đó đánh dấu sự trở lại của Jobs và mở ra chương mới đầy huy hoàng cho Apple. Jobs thực sự biết cách làm thay đổi mọi thứ. Apple không tạo ra thị trường mới, họ "định hình" lại chúng. iPod và iPhone xuất hiện khi máy nghe nhạc và điện thoại đã thịnh hành trên khắp thế giới. Bill Gates nói về máy tính bảng từ năm 2001 trong khi mãi đến năm 2010, Apple mới giới thiệu iPad. Nhưng họ vẫn thành công hơn bất cứ công ty điện tử tiêu dùng nào trên toàn cầu. Vậy bí quyết của Jobs là gì? Trong cuộc phỏng vấn với BusinessWeek (5/1998), ông chia sẻ: "Một trong những câu thần chú của tôi là: Trọng tâm và Đơn giản. Hãy biến những khái niệm phức tạp thành những thứ dễ hiểu. Tạo ra cái gì đó đơn giản còn khó hơn nhiều so với việc làm nó trở nên phức tạp. Nhưng khi làm được, bạn có thể dời non lấp bể".

Steve Jobs không chỉ có tầm nhìn về công nghệ mà còn có tầm nhìn trong thiết kế. Điều đó gói gọn trong triết lý xây dựng sản phẩm của ông: "Trong rất nhiều trường hợp, người dùng không biết họ muốn gì cho đến khi bạn chỉ cho họ thấy".

Với niềm đam mê và khát khao thay đổi, tiền bạc không phải thứ ông hướng đến. Jobs không nhận bất cứ khoản tiền thưởng, phụ cấp hay cổ phiếu nào trong năm 2010 trừ mức lương tượng trưng 1 USD. Ông nắm trong tay 5,5 triệu cổ phiếu Apple nhưng cũng chưa bao giờ bán chúng từ khi trở lại công ty năm 1997. "Trở thành người giàu nhất nhưng như đang sống trong nghĩa địa chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Mỗi tối trước khi đi ngủ và thấy rằng mình vừa làm được điều gì đó tuyệt vời mới thực sự quan trọng", báo Wall Street Journal trích dẫn câu nói của ông vào tháng 5/1993. "Nếu làm được một điều gì đó thú vị, hãy đứng dậy và tiếp tục làm những thứ khác tuyệt vời hơn thế nữa, thay vì ngồi một chỗ tự mãn và gặm nhấm chiến thắng".


Tiếc rằng, thiên tài thường đoản mệnh. Steve Jobs qua đời ngày 5/10 sau bảy năm chống chọi với căn bệnh ung thư tuyến tụy, bỏ lại nhiều kế hoạch dang dở. Ông hiểu sự khắc nghiệt của thời gian nên đã khuyên các sinh viên tại Đại học Stanford rằng: "Thời gian của bạn không nhiều, đừng lãng phí bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe lời giáo điều, vì đó là suy nghĩ của người khác. Đừng để những quan điểm ồn ào lấn át tiếng nói bên trong bạn. Hãy biết bạn muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu".

Nhưng bài học quan trọng nhất mà Steve Jobs luôn nhắc nhở chính mình là: "Sống khát khao. Sống dại khờ" (Stay Hungry, Stay Foolish) bởi như thế, con người mới có thể đi đến tận cùng của sự đam mê, sáng tạo và thay đổi.
Theo VnExpress

Steve Jobs của Apple đã qua đời ở tuổi 56 !

Steve Jobs, nhà đồng sáng lập của Apple, người đã biến thương hiệu Apple trở thành một trong những hãng công nghệ thành công nhất thế giới hiện nay đã qua đời.

Jobs đã gặp vấn đề với sức khỏe của mình trong một vài năm trở lại đây. Năm 2004, ông đã trải qua một cuộc chữa trị ung thư tuyến tụy. Ngay sau đó, ông đã quay trở lại với công việc. Tuy nhiên, năm 2009, ông lại mất thêm 6 tháng nữa để chữa bệnh “mất cân bằng hormone”, căn bệnh khiến ông trở nên gầy gò và xanh xao hơn. Đầu năm nay, Jobs tiếp tục gặp vấn đề về sức khỏe và phải vắng mặt trong một khoảng thời gian. Ngày 24/8 vừa qua, ông đã thông báo từ chức CEO và để Tim Cook lên thay thế rồi nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị – vị trí Jobs nắm giữ cho tới khi qua đời.

“Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin Steve Jobs đã qua đời ngày hôm nay”, Apple thông báo hôm qua. “Sự thông minh, lòng nhiệt huyết và niềm đam mê của Steve là nguồn sáng tạo vô tận có thể giúp ích cho cuộc sống của chúng ta. Thế giới đã trở nên tốt hơn rất nhiều nhờ có Steve”.

Người độc hành

Jobs được mọi người biết đến như là một người có tầm nhìn xa trông rộng, người độc hành hay một người khá khó tính. Người độc hành này đã bền bỉ theo đuổi tạo dựng một con đường phát triển riêng cho Apple, con đường có thể khiến đối thủ nản lòng nhưng lại cho phép họ giới thiệu những sản phẩm độc đáo. Jobs cũng đã điều hành rất thành công Pixar Animation Studios trong vòng 20 năm trước khi bán nó cho hãng Disney vào năm 2006 với giá 7.4 triệu đô.


Sau khi quay trở lại Apple vào năm 1996 và làm việc với Jonathan Ive, Jobs đã cho ra mắt một chuỗi sản phẩm khiến nhiều người phải ngưỡng mộ cũng như học theo cách thiết kế của những sản phẩm này. Máy tính iMac là một bước đột phá sắc bén so với những mẫu máy tính đã thống trị trong vòng 2 thập kỷ trước khi iMac ra mắt. Ipod cũng không kém cạnh khi đồng hành với kho iTunes đã làm thay đổi ngành công nghiệp âm nhạc. Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, thiết bị màn hình cảm ứng iPhone và iPad đã thực sự tạo một danh mục sản phẩm mới.

Andy Grove, nguyên chủ tịch hội đồng quản trị và CEO của Intel, đã gọi Jobs là nhà lãnh đạo có khả năng truyền hứng tuyệt vời nhất ở thung lũng Silicon.

Tuy nhiên, về nhiều mặt, Jobs cũng là một người khá khó tính. Ông là một người quản lý với sở thích kín đáo có thể khiến đồng nghiệp và đối tác bị phân tâm. Năm 2000, ông đã từng trừng phạt hãng đồ họa ATI vì lỗi làm rò rỉ thông tin chi tiết về sản phẩm iMac. Việc từ chối cho iPhone hỗ trợ Flash và sự độc quyền trong App Store của ông đã khiến dư luận chỉ trích Apple quá khép kín và hẹp hòi.

Tuy nhiên, Jobs dường như có khả năng kỳ lạ để biết trước được xu hướng tương lai của máy tính và tiêu dùng hàng điện tử. Điều này đã giúp Apple dẫn đầu thị trường với những sản phẩm không thể thiếu

Nhà kinh doanh

Năm 1976, Steve Jobs và Steve Wozniak là 2 nhà đồng sáng lập của công ty máy tính Apple. Kỹ năng kinh doanh của Jobs đã sớm được bộc lộ ngay từ khi ông còn trẻ. Năm 1968, ông và một người bạn đã tạo ra thiết bị "blue box", cho phép người dùng trốn cước điện thoại đường dài và bán cho bạn bè sinh viên ở Đại học California, Berkeley. Ở tuổi 20, ông đã là người hâm mộ đối với dòng nhạc dân gian Joan Baez. Ông thích mặc quần áo bình thường khi làm việc và nhạc sỹ yêu thích của ông là Bob Dylan.


Wozniak và Jobs đã trở thành bạn bè sau cuộc gặp ở Hewlett-Packard năm 1971. Năm 1976, họ đã xây dựng máy tính Apple I ở gara để xe của cha mẹ Jobs. Năm 1976, cặp bài trùng này đã cùng sáng tạo ra Apple Computer Co.. Công ty này đã đổi tên thành Apple Computer Inc. một năm sau đó. Thế hệ máy tính thứ 2 của Apple, máy tính Apple II, đã rất thành công với doanh số bán ra kỷ lục 139 triệu đô từ năm 1977 – 1979.

Việc Apple cho ra mắt Macintosh vào năm 1984 đã giới thiệu giao diện người dùng đồ họa với máy tính để bàn. Máy tính Mac này chạy trên vi xử lý 32-bit (so với vi xử lý 16-bit của máy tính khác ở cùng thời điểm), có 128K byte bộ nhớ trong và có thể mở rộng lên tới 192K byte. Nó tiếp tục gây dựng được thành công nhanh chóng: hơn 400,000 chiếc máy tính Macintosh được bán trong năm đầu tiên.

Tuy nhiên, Jobs và John Sculley, chủ tịch và cũng là CEO của Apple tại thời điểm đó, đã có xung đột trong cách điều hành công ty vào năm 1985. Kết quả là Jobs đã phải rời công ty với tài sản 150 triệu đô và bắt đầu cuộc phiêu lưu mới với công ty Next Computer. Công ty này cũng đã có được thành công nhưng quan trọng hơn là nó đã “đặt nền móng” cho phần cứng và phần mềm tương lai của Apple.

Ngoài Next Computer, Jobs còn mua công ty Pixar vào năm 1986 với giá 10 triệu đô từ George Lucas. Kể từ đó, nó đã tạo ra 5 bộ phim hoạt hình nằm trong top 5 bộ phim tiếng Anh thành công nhất thời đại: Monsters, Inc. (2001); Finding Nemo (2003); The Incredibles (2004); Up (2009) và Toy Story 3 (2010). Pixar cũng đã giành được hơn 100 giải thưởng, đề cử cho phim hoạt hình.

Quay trở lại Apple


Năm 1996, Jobs quay trở lại Apple sau khi hãng này mua Next Computer. Ông đã trở thành CEO lâm thời vào năm 1997 và làm hồi sinh nó qua những vấn đề về tài chính. Jobs đưa Apple vào ngành công nghiệp âm nhạc với iPod năm 2001 và với iTunes Music Store 2 năm sau đó. Cũng thời điểm này, ông đã cho ra mắt PowerMac G5, chiếc máy tính để bàn 64-bit đầu tiên.

Vào năm 2005, tại Hội nghị các nhà phát triển Apple toàn cầu, Jobs thông báo rằng hãng này sẽ thâm nhập vào thế giới của vi xử lý Intel. Một năm sau đó, để chứng minh cho nhận định trên, Apple đã cho ra mắt MacBook Pro và iMac. Tới tháng 8, công ty này đã chuyển hoàn toàn sang sử dụng chip Intel.

Tại Macworld đầu tháng giêng năm 2007, Jobs đã giới thiệu rất hoành tráng về thế hệ đầu tiên của iPhone và Apple TV. Một tháng sau đó, hãng này đã cung cấp nhạc không có DRM (quản lý bản quyền số) tại iTunes Store.

Vấn đề về sức khỏe

Tuy nhiên, sức khỏe của Jobs đã nhanh chóng trở thành tâm điểm mỗi khi ông xuất hiện trước công chúng. Năm 2006, mọi người đều nhận thấy ông gầy hơn và sau bài phát biểu tại hội nghị Macworld năm 2008, Apple đã buộc phải hành động. Họ nói rằng Jobs đã gặp một căn bệnh phổ biến và phải dùng thuốc kháng sinh để điều trị. Jobs và những người khác cho rằng các vấn đề về sức khỏe của ông là “không đe dọa tới tính mạng” và không liên quan tới việc tái phát của ung thư tuyến tụy.


Cuối năm đó, Bloomberg đã đăng tải cáo phó Jobs bị tai nạn (các hãng tin tức thường có cáo phó dành cho những người lớn tuổi nổi tiếng đã được viết sẵn và chỉ chờ để được sử dụng). Mặc dù câu chuyện này và nguyên nhân của cái chết đã biến mất một ngày sau đó nhưng nó đã làm bùng lên những lời đồn thổi về sức khỏe của ông và đặt ra câu hỏi về một tương lai không có Jobs của Apple.

Năm 2003, Steve Jobs bị phát hiện mắc phải căn bệnh ung thư tuyến tụy hiếm gặp. Một năm sau, vào tháng 8/2004, bệnh tật của ông mới được công bố khi vị CEO này phải làm phẫu thuật để cắt bỏ khối u. Steve Jobs đã phải trải qua không ít đau đớn vì nhiều vấn đề sức khỏe nảy sinh sau ca phẫu thuật này. Tháng 1 đầu năm nay, Apple tuyên bố Jobs sẽ vắng mặt một thời gian tại công ty để điều trị y tế. Cho đến cuối tháng 8 vừa qua, Jobs đã chính thức rời bỏ vị trí giám đốc điều hành của mình.

Jobs còn trải qua một ca phẫu thuật cấy ghép gan vào tháng 4/2009 trong thời gian nghỉ 6 tháng đã được lên kế hoạch trước đó. Ông trở lại làm việc trong khoảng 1 năm rưỡi trước khi sức khỏe buộc ông phải dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Tháng 8 vừa qua, khi quyết định từ chức, Steve Jobs đã nói với các nhân viên của mình rằng “Tôi luôn luôn nói rằng nếu một ngày nào đó, khi tôi không thể đáp ứng được nhiệm vụ và những kỳ vọng trong vai trò CEO của Apple, tôi sẽ là người đầu tiên cho các bạn biết điều đó. Thật không may, ngày đó đã đến”.

05/10/2011, Steve Jobs qua đời, để lại người vợ yêu quý cùng bốn đứa con.

Chọn cái j đây :-?? GOOGLE BLOGGER HAY WORDPRESS?

Cùng với Wordpress, Google Blogger hiện nay là 2 plartform được đông đảo các blogger sử dụng. Tuy nhiên, theo quan điểm của cá nhân mình thì Blogger có nhiều ưu điểm hơn bởi những lý do sau:
1. Tích hợp khả năng đăng nhập bằng tài khoản Google
Blogger con đẻ của Google, lẽ đương nhiên nền tảng này sẽ được gã khổng lồ hỗ trợ hết mức. Hơn nữa bạn cũng không cần phải tạo tài khoản mới, chỉ với một tài khoản duy nhất bạn có thể sử dụng mọi dịch vụ do big G! cung cấp. Nếu như với các platform khác bạn sẽ mất rất nhiều công đoạn để tích hợp Adsense, Adword, Google webmaster tools, ...thì với Blogger những công đoạn rắc rối trên chỉ còn là vài cú click chuột.
2. Được hậu thuẫn bởi big G! (Google)
Có thể nói trong thế giới công nghệ thời nay, Google là cái tên nổi nhất, được nhắc đến nhiều nhất, điều này không có gì phải bàn cãi. Chúng ta có thể thấy trong mọi lĩnh vực thuộc ngành công nghệ thông tin đều xuất hiện cái tên Google, khởi đầu chỉ là một công cụ tìm kiếm nhưng đến nay big G đã mở rộng lĩnh vực hoạt động sang các lĩnh vực khác như chia sẻ hình ảnh (Picasa), map (Google Maps), dịch vụ mail (Gmail), mạng xã hội, hệ điều hành cho máy tính (Chrome OS), hệ điều hành cho điện thoại thông minh (Android), quảng cáo online với Google Adsense, ... Và ở lĩnh vực cung cấp dịch vụ cho các blogger thì big G có Google Blogger. Nhờ sự "bảo kê" của "trùm" Big G, đương nhiên Blogger có rất nhiều lợi thế.
3. Dễ dàng thay đổi giao diện của blog
Bạn e ngại rằng Blog của mình sẽ nhàm chán bởi khả năng tùy biến giao diện của Blogger không linh hoạt bằng Wordpress? Nếu bạn nghĩ như vậy thì bạn đã sai lầm rồi đấy! Việc thay đổi giao diện của Blogger là cực kỳ đơn giản. Lượng Template free cho Blogger cũng nhiều không kém gì Wordpress, còn nếu bạn muốn một template premium độc và chuyên nghiệp? Cũng không hề khó chút nào và với mức giá rẻ hơn nhiều lần so với các Template của Wordpress (dao động từ 10-15$). Còn gì nữa nhỉ? Bạn sợ rằng các theme này sẽ không hỗ trợ tốt khả năng SEO của blog giống như Thesis hoặc Genesis bên Wordpress? Theo quan điểm của cá nhân mình, điều này là không đúng bởi vì Blogger là một sản phẩm của Google và đương nhiên Blogger sẽ được ưu tiên hơn các nền tảng khác về các vụ SEO chứ :)
4. Các bài viết được Google Search index nhanh chóng
Vẫn là các lý do được trình bày ở trên, vì Blogger là con cưng của anh Big G mà thế nên nó được ưu tiên index thì cũng là điều dễ hiểu.
5. Dễ dàng tạo nhiều Blog
Không giống như Wordpress, để cài đặt một blog, bạn phải kiếm host, config sau đó upload rồi mới cài đặt được, sau đó kiếm domain, trỏ DNS, ... thì với Blogger, các công đoạn trên được thực hiện cực kỳ đơn giản với không quá 5 cú click chuột.
6. Dễ sử dụng
Điều này thì cũng không phải bàn cãi nhiều đâu bạn. Cũng chỉ cần vài click, click và click thôi. Nếu bạn không tin thì bạn cứ dùng thử sẽ rõ ngay. Hãy log in vào tài khoản Gmail > bật một tab khác > truy cập vào Blogger.com and ... enjoy!
7. Cộng đồng blog rộng lớn
Cũng chính bởi những ưu điểm mà mình trình bày ở trên nên số lượng người sử dụng blogger cũng rất lớn. Vì vậy bạn có thể hoàn toàn yên tâm về số lượng tip, trick, khả năng support của cộng đồng để phát triển blog của bạn
Tóm lại, theo quan điểm của cá nhân của mình, Blogger là nền tảng lý tưởng nhất để phát triển blog cá nhân. Blogger platform + ý tưởng độc đáo + kiên trì = blog nổi tiếng :)

Điều tôi tự hỏi

Sau hơn 2h search google để đọc các bài viết về việc kiếm tiền bằng google adsense. Câu hỏi tôi đặt ra ở đây là tôi có thể tạo nhiều blog từ 1 tài khoản google hay không :). Có !!. Chỉ với 1 nick google bạn có thể tạo ra bao nhiêu blog cũng được :D

Những Điều Cần Lưu Ý Khi Mới Chơi Adsense Google

Bạn là người mới tham gia vào Google adsense?Bạn chưa hiểu rõ mình cần làm gì để luôn đúng “Luật”,để không bị khóa tài khoản ?Nào ,còn chờ gì nữa, hãy đọc ngay bài viết này để nắm một số nguyên tắc cơ bản thôi…

1/ Hãy học hỏi. Bạn mới bắtđầu nên bạn không biết gì cả. CTR là gì? Tại sao eCPM khi cao khi thấp? Hãy bắtđầu từ những khái niệm đơn giản nhất và từ đó đi sâu vào tìm hiểu cặn kẽ. Tiếng Anh là ngôn ngữ tuyệt đối trong thế giới Adsense.

2/ Tôn trọng tuyệt đối TOS của Adsense. Bạn nên bỏ ra 1h để đọc thật kĩ TOS. Sau đó bạn sẽ ăn ngon ngủ kĩ không việc gì phải lo lắng một khi đã theo TOS. Một trong những TOS quan trọng là không được đặt ads trong page không có nội dung, không được sửa code của ads hay là kêu gọi visitor click vào quảng cáo.

3/ Đừng nghĩ đếnchuyện cheat Google. Có quá nhiều người đã nghĩ đến chuyện này và khi thực hiệnđều kết thúc rất bi thảm. Cách cheat đơn giản nhất là click vào banner của website mình. Tinh vi hơn một chút là dùng proxy, hay thành lập nhóm click. Quá dễ dàng với Google.

4/ Giữ liên lạc với Adsense Team. Nếu bạn cảm thấycó vấn đề gì không ổn thì hãy liên lạc với họ ngay. Việc này chứng tỏ bạn có phong cách nghiêm túc và Google rất tôn trọng điều này.

5/ Nâng cấp nội dung website. Nội dung quyết định quảng cáo và do đó nếu nội dung tốt thì quảng cáo sẽ tốt và sẽ dễ dàng hấp dẫn người xem. Đừng copy nội dung từ chỗ khác,hãy tạo cho mình một nội dung unique.

6/ Tìm cách optimize quảng cáo trong website của bạn. Quan trọng nhất là vị trí, size và màu sắc của quảng cáo. Hãy học hỏi để optimize tối đa những cái này.

Trên đây là những nguyêntắc cơ bản nhất. Chúc mừng bạn vào thế giới Adsense, nơi bạn có thể thật sự làm giàu với website của mình.

Thân .

Những câu hỏi thường gặp khi tham gia Google Adsense

Channel là gì?

Channel là một đoạn code mà bạn có thể đặt trên trang web để ghi lại thông tin của ad units, links units và Adsense search boxes. Từ đó bạn sẽ biết được nên dùng ad màu gì, nên đặt ở đâu và nên dùng kiểu ad nào để đạt hiệu quả cao nhất.

Vì không biết nên tôi đã click nhiều lần lên quảng cáo. Tôi phải làm gì?

Cách tốt nhất là email cho AdSense tại địa chỉ adsense-support@google.com và giải thích cho họ biết.

Chúng ta có thể đặt images ở trên hay bên cạnh AdSense ads?

Có thể, các chuyên gia cho rằng điều này sẽ tăng tỷ lệ CTR. Tuy nhiên, bạn nên email cho google để họ xem xét chắc chắn là bạn không vi phạm luật.

Sự khác biệt giữa CPM và CPC?

Cost-per-click (CPC) và Cost-per-thousand-impression (CPM). Khi nhà quảng cáo AdWords đấu giá dựa trên CPM thì quảng cáo của họ sẽ cạnh tranh với quảng cáo dựa trên CPC để có thể xuất hiện trên website của bạn. Goolge Adsense sẽ tự động cho xuất hiện mẫu quảng cáo nào trả nhiếu tiền nhất trên website của bạn. Nếu CPM ad xuất hiện trên site của bạn thì bạn sẽ được trả tiền cho mỗi lần ad xuất hiện trên website của bạn chứ không phải mỗi 1000 lần.

Ví dụ, một nhà quảng cáo AdWords trả $1000 cho 1000 lần xem ad của họ. Nếu ad của họ xuất hiện trên website của bạn 1 lần thì bạn sẽ nhận được $1

Tôi có thể đặt Amazon ads trên cùng trang webpage có google adsense?

Hoàn toàn có thể.

Tôi có thể tạo bao nhiêu Channel?

200.

Tôi có thể đặt Yahoo ads hay các chương contextual ads khác và Google Ads trên cùng 1 website?

Có thể, NHƯNG, bạn không thể đặt nó trên cùng một trang webpage. Bạn có thể luân phiên mỗi lần cho xuất hiện ads của một chương trình. Đừng để chúng xuất hiện cùng lúc trên cùng 1 trang webpage.

Khi nào thì tôi có thể nhận tiền?

Google sẽ gửi séc cho bạn khoảng 30 ngày sau khi kết thúc tháng và bạn phải đạt được $100.
Ví dụ, bạn kiếm được $40 trong tháng 1, $70 trong tháng 2, Google sẽ gửi séc cho bạn vào khỏang cuối tháng 3.

Tôi không nhận được PIN.

Email cho Google 2 tuần sau khi họ đã gửi PIN. Google gửi PIN khi bạn đạt được $50 đầu tiên.

Tôi không nhận được séc , tôi có thể yêu cầu Google gửi lại được không?

Có thể, gửi yêu cầu đến Google 25 ngày sau khi Google gừi séc nhưng bạn không nhận được. Nếu bạn chọn chuyển phát nhanh thì bạn có thể yêu cầu Google gửi lại séc nếu bạn không nhận được séc trước ngày 5 của mỗi tháng.

Email Google tại địa chỉ adsense-support@Google.com và cho họ biết số séc, ngày phát hành, số tiền của séc mà bạn muốn Google gửi lại cho bạn. Bạn có thể lấy thông tin này tại payment history-> payment description.

Có phải tỷ lệ CTR cao thì có nghĩa là sẽ bị Google Adsense khóa tài khoản?

Điều này không đúng trừ khi bạn đang lừa bịp Google. Tỷ lệ CTR cho bạn biết bạn đã rất thành công khi tối ưu hóa website. Một điều bạn có thể lo lắng đó là lượng nhấp chuột lên Adsense tăng vọt so với bình thường. Nếu bình thường bạn nhận được 100 clicks một ngày, và bất ngờ bạn nhận được 500 clicks, liên lạc Google ngay lập tức.

Tỷ lệ CTR bao nhiêu thì tốt?

Nó tùy thuộc vào loại website. Một vài site gặp rất nhiều khó khăn để đạt được 1% CTR, một số site dễ dàng đạt được 10% CTR.

CTR cao hơn 100%, chuyện gì đã xảy ra?

Khách tham quan có thể nhập chuột vào quảng cáo hơn một lần.

Làm thế nào tôi có thể tránh được việc bị khóa tài khoản?

- Hãy sử dụng mẫu ads được Adsense đồng ý.
- Hãy giữ bí mật tỷ lệ CTR và thu nhập của bạn.
- Đừng đặt Adsense trên trang đăng ký và cảm ơn.
- Đừng đặt Code Adsense và các chương trình Contextual text khác trên cùng một trang webpage.
- Đừng khuyến khích mọi người nhấp chuột vào quảng cáo.
- Đừng tự nhấp chuột vào quảng cáo.

Tôi có thể đặt bao nhiêu mẫu quảng cáo trên một trang webpage?

Bạn có thể đặt 1 link units và 3 kiểu ad units.

Theo Internet

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

Sự thật về việc gõ capcha

Đây là 1 biết viết tôi đọc được trên mạng, xin giữ nguyên văn của tác giả :

Sự thật về gõ Captcha

Chắc hẳn có nhiều bạn hiện cũng vẫn đang cặm cụi ngồi gõ Captcha kiếm tiền ...

Và bạn có biết rõ bạn đang làm gì ?

Thật tình cờ ...

Pipi đã có một cuộc trò chuyện thật sự thú vị với một người Romania sáng nay liên quan đến việc trả tiền cho "Captcha" , anh này có 1 website và 1 nhóm nhân viên 12 người chuyên ngồi gõ Captcha của Yahoo, MySpace, và Hotmail ^^ .Nhóm này nhận được rất nhiều yêu cầu thuê gõ Captcha trên toàn thế giới.Và công việc của họ tất cả chỉ là ngồi gõ Captcha cho khách hàng.

Cách tính cho nhân viên của anh này là :

Một người trong 1 giờ giải quyết được 300-500 Captcha,khách hàng thanh toán giữa $ 9-15 trên 1000 Captcha được giải quyết.Cả ngày mỗi người làm 12 tiếng , như vậy là mỗi ngày 1 người giải quyết 4800 Captcha , tương đương tầm 50$ , không thể hơn vì có nhiều Captcha bị hỏng hoặc đánh sai.

Chỉ cần một thời gian để những người gõ Captcha quen việc và cho đến khi họ làm quen và tìm được cách giải quyết suôn sẻ các Captcha.

Và định nghĩa về gõ Captcha tớ mới học được :

Captcha sinh ra để giúp các webmaster xác nhận khách hàng có phải là Robot hay không , nếu họ là Robot họ không thể đánh Captcha.Còn những Spammer thì lại muốn làm sao để không mất công mà nhanh chóng vượt qua được những dãy Captcha đó Họ tìm cách hiệu quả nhất để giải quyết , vì vậy mới có nghề gõ Captcha ^^ .(Spammer làm gì ? tất nhiên mục đích sẽ không được cao đẹp cho lắm )
.
Webmaster gửi Captcha ,spammer gửi lại thông tin cho người gõ Captcha .

Công việc này hơi bị phá hoại tí , Có một khái niệm về MITM (man in the middle) ở các cuộc tấn công Captcha , Spammer đứng giữa giải quyết vấn đề bằng cách khi website bị tấn công gửi Captcha , họ sẽ chuyển Captcha qua 1 site xxx hay site nào đó có lượng truy cập cao(hoặc của chính spammer hoặc cộng tác với chủ website ) , bắt người truy cập phải giải quyết Captcha đó mới cho xem.Như vậy trang web của Spammer sẽ thực hiện lệnh yêu cầu lấy Captcha từ trang web bị tấn công rồi thay vì tự mình giải quyết , bạn là khách sẽ phải gõ Captcha , giải quyết giúp họ ^^ , rồi khi lượng Captcha phải giải quyết cao dần lên mà website không thể đáp ứng hết , họ sẽ phải đi thuê người gõ Captcha cho họ. Bạn đánh kết quả vào , và ngay sau đó kết quả sẽ được replay lại ở Website nạn nhân .

Hiện có không ít website MITM như của anh bạn Romania của mình , những website này hay gặp phải những vấn đề nhỏ làm sai lệch hình ảnh mà bạn đã giải quyết , thông tin từ phía bạn gửi về website nạn nhân sẽ bị sai xót đi , thế nên mới có chuyện các dòng Captcha mặc dù bạn đánh đúng nhưng vẫn cứ sai ,tỉ lệ này phụ thuộc vào thuật toán mà site trung gian sử dụng .^^

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Top 10 mỹ nữ trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung

Người viết: Vũ Đức Sao Biển
08/01/2008
nguồn: http://bkeps.com/tanman/thap-dai-my-...eu-thuyet.html

Mỹ nhân thì bao giờ chẳng có. Ngay trong cuộc sống của chúng ta, hàng năm vẫn có những cuộc thi bình chọn hoa hậu, người đẹp thời trang, diễn viên điện ảnh...; đã có những ban giám khảo nghiêm túc và nghiêm khắc nhất thay mặt cuộc đời phán xét, cân đong đo đếm các thứ kích cỡ cà trao vương miện cho các mỹ nhân, đâu chờ đến thứ như tôi bình bầu.
Cũng có những ý kiến nghi ngờ các mỹ nhân sống giữa cuộc sống chúng ta: kiến thức nghèo nàn lạc hậu khiến các bạn có những câu trả lời vớ vẫn; cái đẹp nội tâm không đạt; tư duy sống không đẹp đưa đến tình trạng kinh doanh nhan sắc, dùng nhan sắc như một thứ mồi câu phú quí. Đại để, các hoa hậu và á hậu đã để lại một cái hậu không lấy chi làm ngọt ngào cho cuộc sống khiến đời buồn vô hậu. Tôi không dám bàn về những mỹ nhân đó chứ đừng nói đến bình bầu. Cho nên trong phạm vi chương này, tôi chỉ dám bình bầu Thập đại Mỹ nhân trong... truyện võ hiệp Kim Dung; những người chưa hề dự thi một cuộc thi hoa hậu, người mẫu, diễn viên nào; những người chưa từng tuyên bố huyênh hoang rồi sau đó đi lấy người... ngoại quốc. Thế giới các mỹ nhân mà tôi đề cập đến thế giới của truyện võ hiệp và sự “bình bầu” này đương nhiên là cách đánh giá rất chủ quan căn cứ vào ba tiêu chuẩn nhan sắc, tài năng, tâm hồn. Tôi chỉ dám chọn 10 người bởi vì đưa ra nhiều quá, e rằng có lỗi với cái đẹp, một vốn trời ban cho con người muôn nơi, muôn thủa. Danh sách tôi “bình bầu” như sau:
1. Triệu Mẫn
Đây nguyên là Hán danh của một cô gái Mông Cổ. Tên thật của cô là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, con gái của Nhữ Nam vương, người chỉ đứng sau vua nhà Nguyên, nắm hết quyền bính chính trị và quân sự cai trị toàn Trung Quốc. Cô là nhân vật nữ chính trong Ỷ thiên Đồ long ký, một cô gái đẹp như hoa nở, không một cô gái Trung Hoa nào có thể sánh kịp. Tham vọng của Triệu Mẫn rất lớn: muốn tụ họp bọn giang hồ, đặc biệt là phiên tăng Tây Vực, triệt hạ sáu đại môn phái của Trung Hoa đang nuôi mộng chống đối nhà Nguyên là Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái bang, Hoa Sơn, Không Động và Côn Lôn.
Lần đầu tiên cô đã bao vây được các thủ lĩnh của Minh giáo và đã nhốt được Trương Vô Kỵ dưới hầm sâu. Nhưng Vô Kỵ vốn là thầy thuốc, võ công lại cao cường, đã khống chế cô và "tra tấn" cô bằng cách dồn Cửu Dương công vào gan bàn chân khiến cô ngứa ngáy, khó chịu phải đầu hàng, thả chàng ra. Chính việc “cù chân” đó đã làm nảy sinh trong lòng cô mối tình ôn nhu với chàng Trương Vô Kỵ. Cô đã đem Hắc ngọc đoạn tục cao tặng cho chàng để chàng chữa trị vết thương cho tam sư bá, chuộc lại lỗi lầm cho cha mẹ mình ngày xưa. Thông minh, lém lỉnh, chân tình, Triệu Mẫn trước sau vẫn giữ cốt cách của một phụ nữ giàu tình cảm hơn là một quận chúa Mông Cổ. Cô đánh nhau với Trương Vô Kỵ để rồi đêm đêm, lại ra quán rượu ngồi đợi chàng trai, mong cùng đối ẩm với nhau mấy chung và quên hết những chuyện đốt chùa, giết người Mông Cổ, cứu quần hùng Trung Hoa của tập thể Minh giáo.
Cuộc đời của cô là một chuỗi tháng ngày rong ruổi theo tình yêu. Vô Kỵ đi đâu, cô mong được đi theo anh đến nơi đó, dù chân trời hay góc bể. Cách tỏ tình của cô cũng rất rõ ràng, giản dị không e dè khép nép như những cô gái Trung Hoa. Cô đã cầm Ỷ thiên kiếm, lăn xả vào đám sứ giả Ba Tư và đánh những chiêu cận chiến có thể khiến mình và kẻ thù cùng chết để cứu chàng Trương Vô Kỵ. Khi Vô Kỵ hỏi tại sao cô liều mạng như vậy, cô đã trả lời thẳng thắn: vì Trương Vô Kỵ ôm lấy Hân Ly trước mặt cô. Thời thơ ấu, Vô Kỵ đã cắn vào bàn tay Hân Ly một cái đến chảy cả máu, khiến Hân Ly nhớ hoài hình bóng Trương Vô Kỵ. Triệu Mẫn cũng làm như thế: cô cắn vào tay Trương Vô Kỵ một nhát để Trương Vô Kỵ nhớ cô trọn đời. Thực ra cô không làm như vậy thì cũng đủ để chàng Vô Kỵ chọn cô làm người bạn gái tâm đầu ý hợp. Thậm chí khi Vô Kỵ đã bị vây, sắp bị quân Nguyên bắt, cô đã nói dối cha và anh rằng nếu họ giết Vô Kỵ thì cô cũng tự tử theo chàng cho trọn mối tình. Đoạn tiểu thuyết thuật lại chuyện Triệu Mẫn xin cha và anh tha cho Trương Vô Kỵ thật đầy kịch tính. Tôi kính phục người phụ nữ có một tình yêu tha thiết và trái tim dũng cảm như Triệu Mẫn. Tình yêu bao la đó đã được chàng Trương Vô Kỵ đền đáp một cách xứng đáng: anh đã nhường ngôi giáo chủ Minh giáo lại cho Dương Tiêu, cùng Triệu Mẫn dắt tay rong chơi bốn biển năm hồ. Và mỗi khi lông mày Triệu Mẫn đã nhạt thì theo ba điều ước hẹn với cô, anh lại làm công việc hợp với lương tâm, không đi ngược lại với quyền lợi võ lâm Trung Hoa và cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc chống quân Nguyên giành lại đất Trung Quốc cho người Hán tộc: cầm cây bút và vẽ lại lông mày cho Triệu Mẫn.
Tôi chọn Triệu Mẫn vào ngôi vị đệ nhất đại mỹ nhân, một cô gái Mông Cổ vượt xa ngàn hoa Hán tộc hẳn là điều dễ khiến chúng ta nghi ngờ. Nhưng rõ ràng tác giả Kim Dung muốn vậy. Và có lẽ điều này phản ánh chủ nghĩa dân tộc tiến bộ của chính ông. Hoá ra người Mông Cổ - dân tộc sống trên đất nước phiên bang, dân tộc mà người Hán thường khinh bỉ xếp vào loại Di Địch vẫn sáng lung linh một đoá hoa hương sắc, tài năng, thông minh, chung tình: Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ.

2. Tiểu Siêu
Người thứ hai tôi chọn làm đệ nhị mỹ nhân là cô gái chỉ có một nửa huyết thống Hán tộc; nửa còn lại thuộc huyết thống Ba Tư, nghĩa là cũng thuộc loại Di Địch dưới mắt nhìn của Hán tộc. Cha cô là Hàn Thiên Diệp, người Hán; mẹ cô là Đại Ỷ Ty, thánh sứ nữ của Bái hoả giáo Ba Tư. Tiểu Siêu thâm nhập Trung Hoa qua con đường tơ lụa lúc cô mới 15 tuổi. Mẹ cô nguyên là thánh sứ nữ, dáng lẽ phải giữ mình trong trắng để về Ba Tư lên ngôi giáo chủ. Nhưng bà đã yêu chàng trai Hàn Thiên Diệp, phản lại giáo quy của Bái hoả giáo, đáng lẽ phải lên giàn hoả thiêu. Bà hoá trang thành một người đàn bà xấu xí tên là Kim Hoa bà bà. Tiểu Siêu phải làm một việc khó khăn để chuộc lỗi cho mẹ: tìm mọi cách thâm nhập Quang Minh Đính của Bái hoả giáo Trung Hoa và lấy cho được bộ Đại nã di tâm pháp của Bái hoả giáo - nhiệm vụ mà mẹ cô không hoàn thành.
Giống lai bao giờ cũng được thừa hưởng những nét ưu tú rực rỡ của cả cha và mẹ, nên Tiểu Siêu đẹp cái đẹp rực rõ ngay từ khi 15 tuổi. Nhưng Dương Tiêu, Tả sứ của Minh giáo Trung Hoa, là một tay cơ trí, khó mà qua mắt đươc y. Cho nên, để đóng trọn vai trò con hầu của Dương Bất Hối, con gái Dương Tiêu, Tiểu Siêu đã phải làm một việc rất khó khăn: giả vờ méo miệng trong suốt thời gian ở cạnh Bất Hối. Cô học thuộc hết lý thuyết về âm dương, bát quái trận đồ, biết nhiều võ công nhưng chẳng bao giờ hé lộ. Cha con Dương Tiêu nghi ngờ cô, đã đem dây xiềng quấn chân cô; cô đi đâu tiếng dây xiềng leng keng đến đó. Điệp vụ của Tiểu Siêu là một điệp vụ cực kì gian nan và cô đã tìm ra được đường hầm trên Quang Minh Đính.
Khi Vô Kỵ lên làm giáo chủ Minh giáo, việc đầu tiên của anh là hứa sẽ tháo xiềng khoá cho Tiểu Siêu. Nhờ Tiểu Siêu chỉ dẫn, Trương Vô Kỵ tìm ra đường hầm, tìm được Càn khôn đại nã di tâm pháp và đại triển thần lực đẩy được hai cánh cửa đá để bảo toàn lực lượng Minh giáo của Trung Hoa. Tiểu Siêu trở thành con hầu của Trương Vô Kỵ, lặng lẽ thương yêu Trương Vô Kỵ. Cũng như Triệu Mẫn, Vô Kỵ đi đến đâu, Tiểu Siêu đi đến đó, và cô đã chứng tỏ được bản lĩnh của mình: cầm cờ Minh giáo để chỉ huy năm đội Ngũ hành kỳ chống đỡ không cho quân Nguyên xông vào bắt giết những thủ lĩnh của Minh giáo. Tiểu Siêu sẽ không bao giờ nói rõ thân phận của mình cho Vô Kỵ biết nếu không có ngày tình cờ gặp lại mẹ mình đang bị đưa lên giàn hoả thiêu của Bái hoả giáo Ba Tư. Để cứu mẹ, cô phải nói rõ với các Bảo thụ vương Ba Tư rằng cô là trinh nữ, sẵn sàng thay mẹ về Ba Tư lên ngôi giáo chủ Bái hoả giáo. Cô nói tiếng Ba Tư lưu loát cho đến khi những người Ba Tư quỳ xuống tung hô thì Vô Kỵ mới biết rằng con hầu của mình chính là thánh sứ nữ của Bái hoả giáo Ba Tư.
Lần cuối cùng được phục vụ thay áo, dóc tóc cho Trương Vô Kỵ, Tiểu Siêu mới nói thật tình yêu của mình dành cho Vô Kỵ và điệp vụ của mình trên Quang Minh Đỉnh. Họ ôm nhau, hôn nhau, nước mắt chảy dài ướt đẫm vạt áo chàng Trương. Năm đó, có lẽ Tiểu Siêu 18 và Vô Kỵ mới 22. Tôi chưa bao giờ đọc một đoạn văn nào tràn đầy xúc động như đoạn văn Tiểu Siêu chia tay với Trương Vô Kỵ trên biển. Tình yêu của hai người sao mà đẹp đến thế; đẹp đến nỗi Vô Kỵ không cần lau nước mắt trước mặt Triệu Mẫn, người tình của mình đang đứng đấy. Tiểu Siêu về Ba Tư, đi theo con đường tơ lụa. Trương Vô Kỵ chỉ còn biết trông theo, tưởng như tiếng khóc của cô còn vọng đâu đây trong tiếng gió, tiếng sóng.
Trong văn chương Trung Hoa, tiếng "tướng công" được hiểu theo hai nghĩa: (1) Tiếng của người hầu gọi ông chủ và (2) Tiếng của người vợ gọi chồng. Tôi nghĩ Kim Dung dùng chữ tướng công cho Tiểu Siêu gọi Vô Kỵ với cả hai nghĩa trên. Cái đẹp của mối tình Tiểu Siêu - Vô Kỵ là họ gần nhau suốt mấy năm vẫn giữ được sự trong trắng. Tiểu Siêu nhờ vẫn còn là trinh nữ nên mới cứu được mẹ khỏi tội hoả thiêu. Chữ tình, chữ hiếu ở cô gái lai này rất rõ ràng, khiến tôi càng kính phục cô hơn và bình bầu cô làm đệ nhị đại mỹ nhân.

3. Hân Tố Tố
Hân Tố Tố là con gái của Hân Thiên Chính, giáo chủ Bạch mi giáo, một tà giáo hoạt động trên sông Trường Giang. Bản thân cô cũng là một đường chủ - Tử vi đường đường chủ. Hân Tố Tố là một cô gái giết người không gớm tay: chính cô đã giết chết 72 người trong Long Môn tiêu cục, bởi tiêu cục này không hoàn thành hợp đồng đưa Dư Đại Nham (đang bị thương) về trao trả cho phái Võ Đang. Nữ ma đầu này có nụ cười rất lãng mạn, say đắm lòng người. Kim Dung không trực tiếp mô tả nhan sắc của cô, mà chỉ thuật rằng khi mới gặp cô, hai kiếm khách của phái Côn Lôn là Tương Đào và Cao Tắc Thành đã gần như đứng tim, líu lưỡi. Rồi họ sinh ra đánh nhau, đâm chém thật tình như hai kẻ thù không đội trời chung.
Hân Tố Tố và Trương Thuý Sơn, đệ tử thứ năm của phái Võ Đang, gặp nhau trong tình huống khá lạ lùng: Trương Thuý Sơn vâng lệnh thầy xuống bảo vệ cho gia đình của Đỗ Đại Cẩm, tổng tiêu đầu của Long Môn tiêu cục trong khi Hân Tố Tố lại hoá trang như Trương Thuý Sơn để giết chết 72 mạng của tiêu cục này và một số đệ tử khác phái Thiếu Lâm. Cho nên món nợ của vụ huyết án đó đều trút lên đầu của Trương Thuý Sơn. Trương Thuý Sơn gặp cô lần đầu tiên dưới tháp Lục Hoà, bên sông Tiền Đường. Lối bày tỏ tình yêu của Hân Tố Tố rất lạ: cô đập mạnh cho ba nũi Mai hoa châm đâm sâu vào cánh tay trắng như tuyết của mình để được Trương Thuý Sơn dùng nội công tâm pháp của phái Võ Đang chữa trị. Trương Thuý Sơn là đệ tử danh môn chính phái, rất căm thù Bạch mi giáo nên không muốn gần gũi Hân Tố Tố. Nhưng hoàn cảnh đã nối kết họ lại với nhau: hai người đi Vương Bàn Sơn để dự lễ dương đao Đồ Long lập oai của Bạch mi giáo; Tạ Tốn đã đến cướp đao và thấy họ là một đôi nam thanh nữ tú không nỡ giết đi nên đã bắt cóc họ, buộc họ đến Băng Hoả đảo với lão đểgiữ bí mật về Đồ Long đao. Chính Hân Tố Tố vì cứu Trương Thuý Sơn nên đã dùng kim châm bắn mù đôi mắt của Tạ Tốn. Họ trốn lên Băng Hoả đảo, ăn ở với nhau và sinh ra chàng Trương Vô Kỵ.
Hân Tố Tố là một nữ ma đầu cực kì thông minh, thuộc hết sách của Trang Tử. Trang Tử là một triết gia mà tất cả các đạo gia Trung Hoa như phái Võ Đang đều tu dưỡng và học tập theo. Cô đọc cho Trương Thuý Sơn bài Thu thủy của Trang Tử: "Nước của thiên hạ không đâu lớn bằng biển, muôn vạn sông ngòi đều đổ về biển, không biết bao giờ nước những sông ngòi đó mới ngừng chảy và biển mới không đầy như thế này". Khi nghe Thuý Sơn trả lời: "Dù ngàn dặm xa xôi cũng không thể sánh với sự rộng lớn của biển cả, dù nghìn trượng sâu cũng không đo được độ sâu của lòng biển", Hân Tố Tố biết ngay Trương Thuý Sơn đang nhớ tới sư phụ của mình là Trương Tam Phong. Cô dẫn đoạn thầy Nhan Hồi ca ngợi Khổng Tử trong cuốn Trang Tử ra: "Tiên sinh bước ta cũng bước, tiên sinh đi ta cũng đi, tiên sinh chạy ta cũng chạy. Nhưng tiên sinh giở hết lực ra chạy như bay, ta mới hay còn kém tiên sinh rất nhiều". Chính câu nói đó đã hình tượng hoá được tài đức và võ công của Trương Tam Phong trong lòng Trương Thuý Sơn nên Trương Thuý Sơn càng yêu thương, mến mộ Hân Tố Tố hơn.
Khi họ sống thành lứa đôi, Hân Tố Tố đã tỏ ra là một hiền phụ biết vâng lời dạy bảo của chồng, bỏ hết những ác nghiệp ngày trước. Lòng hy sinh của cô thật vô hạn, chưa có một nhân vật nào của Kim Dung sánh kịp. Cho nên, khi sáu đại môn phái lên núi Võ Đang ép buộc vợ chồng cô phải nói ra chỗ ẩn nấp của Tạ Tốn để bọn họ đi tìm đao Đồ Long; Trương Thuý Sơn đã tự tử và Hân Tố Tố cũng chết theo chồng. Đoạn văn mô tả cái chết của vợ chồng Trương Thuý Sơn - Hân Tố Tố là một khúc ca bi tráng, thể hiện một cách tuyệt vời với tài năng hư cấu của tiểu thuyết Kim Dung. Năm ấy, Hân Tố Tố mới ngoài 30; con trai của cô -Trương Vô Kỵ - mới lên 10.
Hân Tố Tố xứng đáng được chọn làm đệ tam đại mỹ nhân. Cái chết của cô mở ra một thế giới mới: thế giới của tình yêu Trương Vô Kỵ - Triệu Mẫn.

4. Nhậm Doanh Doanh
Ngôi vị đệ tứ đại mỹ nhân tôi xin dành cho Nhậm Doanh Doanh, cô gái 17 tuổi đẹp như ngọc, con gái của giáo chủ Triêu Dương thần giáo Nhậm Ngã Hành, một thứ tà ma ngoại đạo trong Tiếu ngạo giang hồ.
Có lẽ Kim Dung đã đem hết tâm lực của mình ra để xây dựng nhân vật Nhậm Doanh Doanh: một nhân vật nữ tươi đẹp trong sang, giỏi âm nhạc, võ công cao cường, mưu trí sâu sắc, cai trị bọn bàng môn tả đạo bằng trái tim thép nhưng rất mẫn cảm với tình yêu và sống với tình yêu bằng trái tim dịu dàng vô kể. Cô gặp Lệnh Hồ Xung trong khi chàng trai lãng mạn này mất hết công lực, bị sư phụ và các đông môn đạp xuống hố sâu của của sự nghi ngờ khinh bỉ. Trong ngõ Lục Trúc thành Lạc Dương, cô tiếp Lệnh Hồ Xung qua tấm rèm không cho chàng thấy mặt; nhận tặng vật của chàng trai là bộ nhạc phổ Tiếu ngạo giang hồ và lắng nghe chàng trai kể lại nỗi đau tình khi bị Nhạc Linh San phụ bạc đi theo "gã mặt trắng" Lâm Bình Chi. Vì không thấy mặt cô nên Lệnh Hồ Xung cứ gọi cô là "bà bà".
Doanh Doanh có một nhận định khá lạ lùng về tình yêu: hễ ai không chung tình với quá khứ thì sẽ không chung tình với hiện tại và tương lai. Cho nên, cô gái 17 tuổi này đã rời bỏ ngõ Lục Trúc, ra đi để bảo vệ Lệnh Hồ Xung, đàn khúc Thanh tâm phổ thiện trú để xoa dịu những vết thương về thể xác và tâm hồn của chàng trai mà cô mới gặp đã cảm thấy yêu mến. Giữa vùng hoang sơn dã lĩnh, cô bắt ếch nướng cho Lệnh Hồ Xung ăn. Cho đến khi Lệnh Hồ Xung kiệt sức, cô đành cõng chàng lên chùa Thiếu Lâm nhờ Phương Chứng đại sư chữa trị và tự đem thân mình cho phái Thiếu Lâm cầm tù để đổi lấy sinh mạng của Lệnh Hồ Xung. Khi lành bệnh, hiếu ra được lòng thương yêu và đức hy sinh vô hạn ấy của Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung đã thống lĩnh hết bọn hào sĩ bàng môn tả đạo, trống rong cờ mở, lên chùa Thiếu Lâm đòi thả Doang Doanh ra. Chính hành động vô pháp vô thiên ấy của Lệnh Hồ Xung khiến Doanh Doanh cảm thấy được an ủi rất nhiều và thấy được sự hy sinh của mình là không uổng phí. Họ yêu nhau nhưng trong lòng Nhậm Doanh Doanh biết chàng trai chưa phai mờ hình ảnh của Nhạc Linh San. Cô không hề ghen tức, ngược lại đối xử với Nhạc Linh San như người bạn tốt. Chính cô đã cứu Nhạc Linh San, chính cô đã động viên Lệnh Hồ Xung nghe tâm trạng sư muội trước khi chết. Trong con người Doanh Doanh nhỏ bé có trái tim nhân hậu vĩ đại của một phụ nữ công bằng.
Nhậm Doanh Doanh thật thông minh, bén nhạy. Nghe Lệnh Hồ Xung kể chuyện, cô biết ngay là chàng không phải là thủ phạm giết bạn đồng môn của mình, biết ngay là chàng bị sư phụ lừa dối. Chính cô đã khám phá ra chiêu số võ công của Nhạc Bất Quần giống như chiêu số võ công của gã lại cái Đông Phương Bất Bại; từ đó phán đoán ra Tịch Tà kiếm phổ còn có nghĩa là Quỳ hoa bảo điển, và biết Nhạc Bất Quần đã "Dẫn đao tự cung" (tự thiến bộ phận sinh dục). Cũng chính cô chứ không ai khác đã nhắc bảo cho Lệnh Hồ Xung biết rằng Nhạc Bật Quần là một gã nguỵ quân tử. Và cũng chỉ có cô mới kiềm chế nổi Nhạc Bất Quần, bảo vệ mạng sống cho mình và tình lang: bóp mũi Nhạc Bất Quần cho lão uống Tam thi não thần đan, một loại độc dược mà ngoài cô ra, không ai ở trên đời có thuốc giải được.
Kết thúc Tiếu ngạo giang hồ, Kim Dung để cho Doanh Doanh nhường ngôi giáo chủ lại cho Hướng Vân Thiên, làm đám cưới với Lệnh Hồ Xung và hai vợ chồng song tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ. Họ đã hoàn thành tâm nguyện mà Lưu Chính Phong và Khúc Dương ngày xưa chưa làm được: hắc đạo và bạch đạo vẫn có thể sống với nhau trong một không khí hoà bình hạnh phúc thật sự, xoá đi biên giới của hận thù và nghi kị. Tiếu ngạo giang hồ chính là khát vọng của tác giả Kim Dung đối với đất nước và đồng bào Trung Hoa của ông. Và Doanh Doanh chình là biểu tượng của cái đẹp Trung Hoa, một cái đẹp đi vào phạm trù tinh thần chứ không còn ở phạm trù vật chất nữa.
Doanh Doanh hoàn mỹ quá khiến tôi đâm ra nghi ngờ, không hiểu khi xây dựng nhân vật này, Kim Dung có đặt cái mà tôi gọi là “chủ nghĩa Đại Hán” của ông vào chăng? Tôi định chọn Nhậm Doanh Doanh ở ngôi vị số một, trên cả Triệu Mẫn, nhưng vì sự nghi ngờ đó đã khiến tôi xếp cô vào vị trí số bốn. Đã bảo tôi là một người đầy cảm tính, không thể có sự khách quan, trung thực và khoa học của các vị giám khảo chấm thi hoa hậu nghiêm khắc và đầy kinh nghiệm ngày nay cơ mà. Cho nên tôi cứ liều mạng đưa cô gái Mông Cổ lên ngôi vị số một và đặt cô Doanh Doanh Hán tộc xuống vị trí số bốn. Mà số bốn thì cũng cực kì quan trọng rồi.

5. A Châu
Có lẽ số phận đau thương nhất, bi kịch nhất trong hàng trăm nhân vật nữ của tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung chỉ dành cho một nhân vật A Châu. Tên thật của cô là Đoàn A Châu, con của Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần nước Đại Lý và bà Nguyễn Tinh Trúc, người nước Tống. Mối tình ngoại hôn giữa hai người đã sinh ra hai cô gái xinh đẹp: Đoàn A Châu và Đoàn A Tử.
Cũng có lẽ trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp, ta chưa bắt gặp nhân vật đàn ông, một người cha nào vô trách nhiệm như Đoàn Chính Thuần. Ngay đến hai đứa con gái của mình, ông cũng chẳng biết chúng được đặt tên gì. Nguyễn Tinh Trúc thấy đứa lớn thích mặc áo dỏ, đặt tên là A Châu; thấy con gái nhỏ thích mặc áo tía, đặt tên là A Tử. Cùng sinh ra một gốc nhưng A Châu và A Tử là hai tính cách khác biệt: A Châu dịu dàng, nhân hậu, chung tình bao nhiêu thì A Tử lại tàn bạo, ngang ngược, thủ đoạn bấy nhiêu. Do phải tránh né sự truy bức, Nguyễn Tinh Trúc phải đưa hai đứa con gái ra Nhạn Môn Quan tị nạn. Cho nên ba chữ "Nhạn Môn Quan" trở thành nỗi đau, sự lỗi lầm lớn trong tâm hồn Đoàn Chính Thuần, khiến Đoàn Chính Thuần phải chịu sự oan khuất lớn sau này dẫn đến cái chết của A Châu.
A Châu gặp Kiều Phong tức Tiêu Phong, người nước Khất Đan, nguyên bang chúa Cái bang Trung Hoa, trong một hoàn cảnh khá đặc biệt trên chùa Thiếu Lâm. Kiều Phong lên chùa Thiếu Lâm thăm lại người thầy yêu của mình là Huyền Khổ đại sư, để xác nhận lại quá khứ của mình; A Châu lên chùa Thiếu Lâm là để đánh cắp bộ Dịch Cân kinh về tặng cho chủ nhân của cô là Cô Tô Mộ Dung Phục. A Châu có thuật cải trang thần tình, đã cải trang thành nhà sư Trí Thanh, lấy được bộ Dịch Cân kinh nhưng lại bị trúng một chưởng của các nhà sư Thiếu Lâm. Một chưởng đó có thể làm tan bia vỡ đá huống chi một thân thể mảnh khảnh của một cô gái mới 18 tuổi cỡ A Châu. Kiều Phong đã nhanh trí ném ra một tấm gương đồng làm tấm đệm cản bớt kình lực của phát chưởng nhưng A Chấu vẫn bị thương nặng. Ông cứu A Châu, rời khỏi chùa Thiếu Lâm. Năm ấy ông 30 và A Châu chỉ mới 18.
Không gặp nhau thì thôi, gặp nhau là đã có duyên phận; Kiều Phong nhất quyết phải cứu A Châu. Nhưng sức ông có hạn, lại không hiểu y lí, ông đành đưa A Châu về Tụ Hiền trang, nơi mà quần hùng Trung Nguyên đang hội họp bàn kế hoạch giết ông, một tên Khất Đan mọi rợ, để cầu cứu Thần y Tiết Mộ Hoa chữa thương cho A Châu. Khi hiểu được tấm lòng Kiều Phong không nại sinh tử, đưa mình vào đầm rồng hang hổ để cầu mong cái sống cho cô, A Châu mới nhận ra được rẳng trên đời này chưa có người đàn ông nào nặng tình nặng nghĩa như vậy. Sau khi gửi gắm A Châu, Kiều Phong cùng quần hùng Trung Nguyên ác đấu một trận. Ông bị thương và may mắn được một người bịt mặt cứu ra khỏi Tụ Hiền Trang, đưa về một sơn cốc...
A Châu được Tiết thần y chữa lành vết thương. Cô bé mảnh khảnh vượt mấy ngàn dặm tìm về Nhạn Môn Quan giữa mùa tuyết phủ, chờ gặp Kiều Phong. Cô biết thế nào Kiều Phong cũng trở lại, đến bên phiến đá xưa nơi cha ông Tiêu Viễn Sơn trước khi chết đã dùng chỉ công ghi lại văn tự trên đó. Quả nhiên, Kiều Phong trở lại Nhạn Môn Quan đúng như trong một kịch bản đầy khát vọng mà mọi độc giả của Thiên Long bát bộ đều mong ước được nhìn thấy. A Châu nhào vào lòng Kiều Phong và khóc rưng rức vì hạnh phúc, vì hổ thẹn, vì tủi thân. Nhưng cho đến lúc ấy, Kiều Phong vẫn chưa biết được đó là sự biểu lộ tình yêu đầu đời thầm kín. Trọn cuộc đời ông ngoài chuyện chiến đấu, ông chỉ biết có bát rượu, không hề ngĩ đến nữ sắc. Ông lại mang mặc cảm mình là người Khất Đan - dân tộc hạ đẳng, trong khi Đoàn A Châu lại là người Trung Hoa - dân tộc thượng đẳng, nên ông không hề để ý đến tấm chân tình của A Châu. Tuy nhiên, giữa trời đất Nhạn Môn Quan đầy tuyết phủ, được làm bạn với một cô gái xinh đẹp dịu dàng và nhất là được nghe cô thỏ thẻ: "Sẽ cùng đại gia qua bên kia Nhạn Môn Quan săn chồn đuổi thỏ" thì ông mới hiểu rằng A Châu thương mình. Họ yêu nhau nhưng miệng chưa bao giờ nói ra chữ "yêu", vượt qua mấy ngàn dặm trở lại thành Biện Lương, trai vẫn giữ được lễ, gái vẫn giữ được băng thanh ngọc khiết.
Do một lời vu cáo để trả thù riêng của Ôn Khang, Kiều Phong và Đoàn A Châu nhận lầm rằng Đoàn Chính Thuần chính là người chỉ huy đánh giết Tiêu Viễn Sơn - cha của Kiều Phong ngày trước tại Nhạn Môn Quan. Họ trở lại rừng Phương Trúc giữa lòng Thái Hồ, Giang Nam để Kiều Phong ước hẹn cuộc chiến đấu rửa thù với Đoàn Chính Thuần. Cả Kiều Phong và A Châu đều nguyện rằng sau cuộc trả thù này, họ sẽ sang bên kia Nhạn Môn Quan sống với nhau cuộc đời bình yên trên thảo nguyên Khất Đan, không chen chân vào cõi giang hồ nữa. Cho đến khi nhìn thấy A Tử có một miếng ngọc bội giống như miếng ngọc bội của chính cô, cô mới đau xót nhận ra rằng Đoàn Chính Thuần là cha; Nguyễn Tinh Trúc là mẹ và A Tử là em ruột cô.
Nhưng khát vọng trả thù của người tình Kiều Phong thì nặng như núi Thái Sơn, cô biết xử lí làm sao giữa hiếu và tình. Kim Dung đẩy nhân vật đáng thương của ông vào bi kịch: cho A Châu hoá trang thành Đoàn Chính Thuần, đến bên cầu giữa đêm mưa gió, chấp nhận cuộc chiến đấu rửa hờn của Kiều Phong. Kiều Phong chỉ đánh một chưởng và ông khám phá ngay ra điều khác lạ. Ông ôm địch thủ lên, gỡ bỏ hết những vật hoá trang và dưới ánh chớp của sét, ông nhận ra đó là A Châu, tình yêu của ông, cứu cánh hạnh phúc của ông. Cô thỏ thẻ tóm tắt lại cho ông hiểu mọi sự. Lần đầu tiên trong, Kim Dung mới để cho Kiều Phong khóc. Nước mắt ông hoà lẫn nước mưa, đẫm ướt người A Châu. Ông như điên như khùng, bồng cô gái thân yêu chạy suốt rừng Phương Trúc, gọi tên từng người, gọi Đoàn Chính Thuần ra giết mình để trả thù cho con gái. Nhưng chẳng ai đáp lại lời ông.
Chương Kim Dung viết về chuyện đánh lầm vào A Châu giữa đêm mưa tầm tã và sấm chớp liên hồi có cái mức độ đau thương của lớp cuối cùng khi nhân vật Phượng và Xung vướng phải dây điện, cùng chết bên nhau trong hồi cuối vở kịch Lôi vũ của Tào Ngu. Tác giả Kim Dung đẩy Kiều Phong đến độ chót của bi kịch, tước mất của ông nguồn sống, tình yêu và khát vọng về một đời du mục tầm thường trên thảo nguyên Khất Đan.
A Châu không đẹp rực rỡ, võ công cao cường, mưu trí chẳng bằng ai, lại chỉ là một con hầu trong nhà Mộ Dung Phục. Nhưng cái đạo hiếu của cô, mối tình trong sáng của cô dành cho Kiều Phong, tâm hồn ôn nhu phưong đông của cô thì không người phụ nữ nào sánh kịp. Để làm nổi bật A Châu, Kim Dung xây dựng nhân vật A Tử điêu ngoa, xảo quyệt, tàn bạo; chẳng khác nào trong kĩ thuất chụp ảnh ta chú trọng đến chất contrast (tương phản). Chính vì thế mà A Châu rực rỡ; Kiều Phong một đời chỉ có A Châu, chỉ yêu A Châu và không thể yêu bất kì cô gái thứ hai nào trên thế gian, không muốn ôm bất cứ một người phụ nữ nào trên thế giới.
Xưa nay, bi kịch tình - hiếu vẫn là một chủ đề thường gặp trong tiểu thuyết Việt Nam và Trung Hoa. Thuý Kiều yêu Kim Trọng nhưng phải bán mình 300 lạng để chuộc tội cho cha, để rồi phải sống 15 năm trong lầu xanh. Nhưng Thuý Kiều còn có Thuý Vân để thay thế đền đáp cho Kim Trọng, còn A Châu thì chẳng có ai. A Tử không có cái nhu mì của Thuý Vân và Kiều Phong cũng chẳng có cái tình cảm văn nhân ấm ớ của Kim Trọng. Bi kịch tình hiếu A Châu - Kiều Phong trong Thiên Long bát bộ là vô điều kiện và tuyệt đối. A Châu trở thành nhân vật mẫu mực,tượng trưng cho lòng hy sinh cao cả của người phụ nữ phương Đông. Chính vì cái vẻ đẹp nhân bản đó trong tâm hồn cô gái 18 tuổi này mà tôi mạnh dạn bầu cô làm đệ ngũ đại mỹ nhân.

6. Tiểu Long Nữ
Không một ai, kể cả tác giả Kim Dung, hiểu rõ được họ tên cô gái này. Tác giả chỉ cho ta được biết rằng, ngay từ thủa nhỏ, Tiểu Long Nữ đã được nuôi nấng, học võ công và trưởng thành trong ngôi cổ mộ của phái Cổ Mộ sau núi Chung Nam, kế tục sự nghiệp của Lâm Triều Anh để trở thành một trong những nhân vật nữ chính của Thần điêu hiệp lữ.
Những người sống trong ngôi cổ mộ thường vẫn mang theo một huyền thoại, một vẻ thần bí ly kỳ: họ sống cũng như chết, rất xa cách với thế giới bên ngoài. Kim Dung tự giới thiệu Tiểu Long Nữ hay Long cô nương của mình cũng tương tự như thế:
Chung Nam sơn hậu
Hữu hoạt tử nhân
(Sau núi Chung Nam
Có người sống chết)
Tiểu Long Nữ là một cô gái trong sáng từ thân xác đến tâm hồn; đối với cô hoàn toàn không có biên giới giữa sự việc nên làm và không nên làm, nên tránh và không nên tránh. Đắc thủ toàn bộ võ công của phái Cổ Mộ được ghi lại trong Ngọc Nữ tâm kinh, Tiểu Long Nữ trưởng thành hồn nhiên như một viên ngọc không tỳ vết. Cô trở thành người hàng xóm vừa dịu dàng vừa khó chịu của phái Toàn Chân (cũng ở núi Chung Nam). Cô thương yêu một người đồ đệ kém mình hai tuổi và trọn đời chỉ có mối tình ấy, không có một mối tình, một hình bóng nào khác.
Đối với xã hội phong kiến Trung Hoa, mối tình ấy là cả một sự thách thức, thậm chí là sự phỉ báng các nguyên tắc của đạo đức luân lý. Mọi người đều cho phép mình khinh bỉ, lên án cặp thầy trò Tiểu Long Nữ - Dương Qua, kể cả Quách Tĩnh và Hoàng Dung là hai người chịu ơn cặp thầy trò này. Người ta lấy cái đạo đức luân lý cứng nhắc ngàn năm để đo một mối tính trong sáng của đôi trai gái trong sáng, cho rắng mối tình đó đã xâm phạm nền đạo đức Trung Hoa, tư dy đạo đức Trung Hoa. Người ta đã làm mọi chuyện, kể cả vu cáo và bôi nhọ, cho lứa đôi phải xa nhau, phải rời bỏ nhau.
Kim Dung, trong Thần điêu hiệp lữ, đã nhấn thêm một bước nữa: ông cho cô gái trong trắng như ngọc của mình thất trinh. Tiểu Long Nữ luyện Ngọc nữ tâm kinh và gã đồ đệ phái Toàn Chân tình cờ đi ngang qua đó, đã bế cô đưa vào bụi rậm... Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Long Nữ: cô cứ nghĩ người đó là Dương Qua, trong sự bẽ bàng đau đớn còn có niềm hạnh phúc được dâng hiến. Cũng tội nghiệp cho Dương Qua: anh phải chịu một cái án oan, một vụ án tình dục mà anh không phải là thủ phạm. Cho đến khi Tiểu Long Nữ biết được rằng kẻ phá hoại đời mình là Doãn Chí Bình, rằng Dương Qua đồ đệ của mình vẫn trước sau là một người trong sáng, thì cô thật sự tuyệt vọng. Cô lẳng lặng từ bỏ mối tính lớn trong đời, ra đi ... Dương Qua cũng từ bỏ tất cả ra đi để tìm sư phụ. Cuộc rượt đuổi đi tìm hạnh phúc, tình yêu đó thật não nùng. Luân lý, đạo đức Trung Hoa đã không cấm cản được trái tim họ, tình yêu của họ. Chỉ có niềm đau khổ của tuổi đầu đời đã chia sẻ họ.
Tiểu Long Nữ chuyên mặc một màu áo trắng, ăn nói đơn giản, cốt cách như thần tiên. Cô gái ấy say mê học trò, vi phạm đạo đức, lại bị cưỡng hiếp, không còn là người trinh bạch nữa. Thế nhưng dưới mắt bạn đọc Thần điêu hiệp lữ, Tiểu Long Nữ vẫn là một con rồng nhỏ, trong sáng như gương, dịu dàng như ngọc. Tôi bầu cô làm đại mỹ nhân thứ sáu và vẫn mạnh dạn coi cô là con người trinh bạch. Đúng ra cô trinh bạch rất nhiều so với hàng triệu con người trinh bạch (hoặc tự coi mình là trinh bạch)
7. Song Nhi
Song Nhi chỉ là con hầu của người vợ thứ ba của Trang Kiến Long, một nhà nho Trung Hoa đã có công tụ họp người trí thức triều Khang Hy soạn bộ Minh thư tập lược, bị Ngao Bái nhà Thanh giết. Song Nhi người gốc Hàng Châu, ngay từ thơ ấu, đã chịu chung cái số phận đau thương của bà chủ mình: bị đày lên khu vực ngoại thành Bắc Kinh. Trong Lộc Đỉnh ký, Kim Dung để cho Vi Tiểu Bảo 16 tuổi, gặp Song Nhi và nhận cô làm người hầu lúc cô 14 tuổi. Quan hệ giữa hai người vừa là chủ tớ, vừa là bạn bè. Song Nhi mở miệng ra gọi luôn Vi Tiểu Bảo là "tướng công"; Vi Tiểu Bảo mở miệng ra gọi Song Nhi luôn luôn là "Hảo Song Nhi". Cô gái nhỏ này võ công cao cường, nhân phẩm đoan chính, có học vấn và có tấm lòng trung thành vô hạn đối với chủ, nên xin đề nghị xép cô vào hàng đại mỹ nhân thứ bảy dù nhan sắc hãy còn thua xa Phương Di, người mà Vi Tiểu Bảo nhận làm vợ lớn.
Gần như Song Nhi là cái bóng của Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo đi đên đâu, cô đi theo anh chàng này đến đó, phục vụ cơm nước, áo quần, bàn chuyện tính mưu định kế. Cô đã đánh cho bọn Lạt Ma Tây Tạng chổng càng chổng gọng để cứu Vi Tiểu Bảo, cùng Vi Tiểu Bảo tham gia cứu mạng Thuận Trị hoàng đế, ra trận đánh bọn Hoả thương thủ và các tay hảo thủ khác của quân Sa hoàng Nga, hoá trang khi làm sư, khi làm ngự lâm quân Thanh triều để bảo vệ Vi Tiểu Bảo. Gần như Song Nhi không biết sợ một ai, kể cả danh thủ kiếm pháp Phùng Tích Phạm của đảo Đài Loan. Hắn có ngoại hiệu Nhất kiếm vô huyết, ấy vậy mà khi hắn muốn giết Vi Tiểu Bảo; Song Nhi đứng ra liều mình cứu chủ; mũi kiếm của hắn không giết nổi Song Nhi, chỉ làm cô bị thương, chảy máu chút đỉnh. Từ chiến công của Song Nhi, bọn giang hồ gọi giễu Phùng Tích Phạm là Bán kiếm hữu huyết (nửa chiêu kiếm đã có máu đổ ra rồi).
Song Nhi đi theo Vi Tiểu Bảo ăn tuyết nằm sương nhưng không bán mình cho họ Vi. Cô bỏ công ra cả tháng, thức đêm để khâu lại những mảnh nhỏ lấy được trong tám bộ Tứ Thập nhị chương kinh thành một bản đồ lớn mô tả kho báu ở Lộc Đỉnh Sơn mà không hé miệng than thở một lời. Vi Tiểu Bảo hay chớt nhả, luôn miệng nói với cô câu: "Đại công cáo thành, phải hôn một cái" nhưng thực sự hắn chưa bao giờ ôm hôn được cô, vì cô cũng chẳng bao giờ dễ dãi để hắn ôm hôn. Ngay đến khi cô ngủ gục vì mệt mỏi, Vi Tiểu Bảo bồng cô vào giường cũng chẳng dám hé môi hôn cô một cái, vì hắn biết làm như vậy là tiết mạn phẩm giá con hầu của mình. Trong khi đó, với Kiến Ninh công chúa, em vua Khang Hy; với A Kha, con gái của Trần Viên Viên; với Phương Di, tiểu thư của một dòng tộc danh giá ở Vân Nam; với công chúa Sophia của nước Nga, Vi Tiểu Bảo muốn hôn là hôn, muốn sờ ngực là sờ ngực, thậm chí muốn chăn gối là chăn gối.
Điều gì đã khiến nhà văn Kim Dung tôn trọng nhân phẩm của một con hầu, nâng cô lên trên cả hai vị công chúa, hai vị tiểu thư thiên kim? Đó chính là cái nhìn của ông về bản chất của cái gọi là tầng lớp quý tộc trong chế độ quân chủ Trung Hoa. Những huyền thoại cao quí về tầng lớp đó đã băng hoại, còn lại những sự thật phũ phàng: Kiến Ninh công chúa chỉ mong được ngủ với Vi Tiểu Bảo; Phương Di danh giá lại có những hành động lừa dối; A Kha cao quí ngu muội đi theo hào quang của gã bạch vệ Trịnh Khắc Sảng, trở thành cô gái bất trinh; thậm chí hiền lành ngây thơ như Mộc Kiếm Bình, tiểu thư của Mộc vương phủ Vân Nam, cũng bị tác giả cho vẽ lên má một con rùa. Qua nhân vật Song Nhi, tôi thấy tác giả Kim Dung có một tình cảm sâu nặng đối với những người bình dân Trung Quốc, đặc biệt là đối với những phụ nữ suốt đời chỉ biết làm con hầu, kẻ ở. Vi Tiểu Bảo có thể mở miệng chửi tất cả những phụ nữ cao quí là con điếm, con đượi non, mụ điếm nhưng không bao giờ trong lòng hắn dám gợi lên một tư tưởng bất kính với con hầu Song Nhi.
Song Nhi trở thành một trong bảy người vợ của Vi Tiểu Bảo nhưng cô vẫn giữ được phẩm giá chân chính của một người phụ nữ: không hề cạnh tranh, so bì, tỵ nạnh. Các đứa con khác của Tiểu Bảo do Tô Thuyên, A Kha, Kiến Ninh công chúa sinh ra đều được cô nuôi nấng, chăm sóc dịu dàng như con của chính mình. Thậm chí, cô cảm thấy hạnh phúc khi có một đức trẻ được đặt tên là Song Song bởi vì trong cái tên này, có chữ Song trong tên của cô. Chính từ cái đẹp nội tâm trong cô gái bé nhỏ này, tôi mạnh dạn bầu cô làm đệ thất đại mỹ nhân mà tôi mạo muội bình chọn.
8. Vương Ngữ Yên
Là một cô gái đẹp tuyệt trần, nhân vật mà Kim Dung thường gọi là "thần tiên nương tử", hình ảnh hoá thân của pho tượng ngọc dưới đáy Cung Kiếm hồ mà Đoàn Dự đã từng gặp. Vương Ngữ Yên là con gái ngoại hôn của Đoàn Chính Thuần, người nước Đại Lý, với Vương phu nhân, người Tiên Ty.
Vương Ngữ Yên là cô gái thông minh, đọc thuộc lầu những quyển kinh võ học trong thiên hạ, đến nỗi ai đánh một chiêu một thức cô đều gọi đúng tên chiêu thức đó, đồng thời biết luôn cả cách phá giải. Cô trở thành quyển từ điển sống võ học, và do cô không hề biết võ công, nên nhiều thế lực thèm khát bắt cóc được cô để làm áp lực với họ Mộ Dung, và để cô dạy cho mình những đòn thế võ công thất truyền.
Một đời Vương Ngữ Yên chỉ biết say mê Mộ Dung Phục, người anh em cô cậu của mình (người Trung Hoa cho phép anh chị em con cô con cậu, anh chị em bạn dì lấy nhau). Thế nhưng Mộ Dung Phục là một gã huênh hoang, khoác lác, hắn chỉ say sưa giấc mộng phục hồi nước Đại Yên, sẵn sàng đạp đổ tất cả tình yêu, tình bạn bè, tôn kẻ thù làm cha, miễn là có thể lợi dụng được những hoàn cảnh để phục hưng Đại Yên. Ngược lại với Mộ Dung Phục, Đoàn Dự nước Đại Lý sẵn sàng đánh đổi tất cả các thứ trên đời, kể cả ngôi vị hoàng đế Đại Lý, để được kề cận bên Vương Ngữ Yên. Tình yêu xảy ra giữa ba nhân vật này là một quá trình rượt đuổi buồn cười.
Khi Mộ Dung Phục sang nước Tây Hạ để sự lễ tuyển phu của Ngân Xuyên công chúa nước này, Vương Ngữ Yên chỉ sợ võ công của biểu ca mình cao cường, có thể làm rể Tây Hạ và phụ rẫy mối tình của mình. Cô đã nhờ Đoàn Dự ra tay viện trợ: dùng Lục mạch thần kiếm danh tiếng của họ Đoàn đánh thắng Mộ Dung Phục, phá vỡ âm mưu làm rể Tây Hạ của Mộ Dung Phục. Nhưng rồi Mộ Dung Phục đánh cho Đoàn Dự lọt xuống đáy giếng và nói rõ tham vọng chủa mình cho Vương Ngữ Yên nghe rằng hắn chưa bao giờ thương yêu Vương Ngữ Yên cả. Cô gái tuyệt vọng, gieo mình xuống đáy giếng sâu. Và lạ thay, ở trên mặt đất thơm tho, dưới ánh sáng chói chang của mặt trời bao nhiêu năm mà Vương Ngữ Yên không nhìn ra tấm chân tình của chàng Đoàn Dự, thì chỉ trong chốc lát dưới đáy giếng sau hôi hám tối tăm, Vương Ngữ Yên đã chấp nhận mối tình ấy. Và họ nguyện sống đời lứa đôi bên nhau.
Nhưng ta đã biết, Đoàn Chính Thuần là cha của Đoàn Dự. Lẽ nào ông anh Đoàn Dự có thể cưới hỏi cô em cùng cha khác mẹ là Vương Ngữ Yên? Cái mâu thuẫn ấy đã được đẩy lên đỉnh điểm của của Thiên Long bát bộ khi độc giả kinh hoàng nhận ra mối quan hệ huyết thống giữa hai nhân vật trai gái trung tâm này. Ta có thể tưởng tượng ra cái thảm kịch để giúp họ hoá giải mối tình loạn luân, cũng như Romeo và Juliette trong bi kịch của Shakespeare tìm cái chểt để họ chuộc lỗi với đời và để cho đôi lứa có thể chia lìa nhau vĩnh viễn. Nhưng Kim Dung đã có một lối giải quyết khá thần kì, xứng đáng là bậc thầy trong nghệ thuật hư cấu tiểu thuyết: ông lật ngược lại dĩ vãng của Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phụng. Giận Đoàn Chính Thuần say mê nhan sắc của người phụ nữ khác, Đao Bạch Phụng đã làm một hành động cực kỳ thương luân bại lý: đem tấm thân cao quý của mình hiến dâng cho một gã ăn mày hôi hám, trôi sông dạt chợ. Gã ăn mày đó chính là Đoàn Diên Khánh, người trong hoàng tộc nước Đại Lý, kẻ xứng đáng lên ngôi vua Đại Lý nhât nhưng không được lên ngôi. Đoàn Dự chính là con của Đao Bạch Phụng và Đoàn Diên Khánh; Đoàn Chính Thuần chỉ là ông cha hờ. Mà trong qui định hôn nhân của nước Đại Lý, anh em cùng tông tộc có thể cưới hỏi lẫn nhau (chính nhà Trần ở Việt Nam cũng áp dụng qui định này để ngai vàng khó lọt vào tay kẻ khác). Cho nên Đoàn Dự vẫn có quyền cưới hỏi và ăn ở với Vương Ngữ Yên, và chẳng riêng gì Vương Ngữ Yên, cả đến Mộc Uyển Thanh (con gái Tần Hồng Miên), Chung Linh (con gái Cam Ngọc Bảo) đều là con ngoại hôn của Đoàn Chính Thuần; Đoàn Dự say mê ai có quyền cưới người ấy. Câu chuyện của Đoàn Dự có đến năm người biết: mẹ Đoàn Dự, Đoàn Dự, Đoàn Diên Khánh, Đoàn Chính Minh (vua nước Đại Lý) và... chúng ta, những người đọc Kim Dung. Đoàn Dự lên ngôi hoàng đế nước Đại Lý; Vương Ngữ Yên trở thành chánh cung hoàng hậu. Đáng lẽ với tài sắc ấy, tôi định bầu cô vào ngôi vị đệ nhất, đệ nhị đại mỹ nhân, nhưng vì cô quá say mê "thằng mặt trắng" Mộ Dung Phục cho nên "trong lý lịch có vấn đề", tôi chỉ dám xếp cô vào hàng thứ tám.
9. Viên Tử Y
Viên Tử Y là cô bạn nhỏ mới 16 tuổi của tiểu anh hùng Hồ Phỉ (Lãnh nguyệt bảo đao). Cô gái này có lý lịch rất hồ đồ, luôn luôn hiện diện cạnh Hồ Phỉ trong suốt con đường hai người hành hiệp cứu đời, thông minh và giàu tri thức. Ngay cái tên của cô cũng rất mơ hồ: cô xưng họ Viên, chuyên mặc áo tía nên tác giả gọi luôn tên cô là Viên Tử Y.
Thực sự, Viên Tử Y là cô gái bất hạnh. Mẹ cô là người phụ nữ trong trắng, đã bị một gã đạo đức giả trong giới giang hồ cưỡng hiếp rồi bỏ trốn. Gã giang hồ đó đã khéo léo che dấu lý lịch, trở thành con người khả kính, một biểu tượng của đạo đức võ lâm Trung Hoa. Hồ Phỉ và Viên Tử Y cung chung mục đích: muốn lột mặt nạ con người đạo đức giả ấy. Hồ Phỉ muốn giết hắn nhưng Viên Tử Y lại cứu hắn. Chẳng lẽ cô lại dễ dàng cháp nhận cho bạn mình giết cha mình mặc dầu người ấy chẳng ra gì?
Bi kịch trong đời Viên Tử Y vẫn là bi kịch tình- hiếu nhưng xét ra một góc độ cấu trúc tiểu thuyết, bi kịch này được xây dựng khác hẳn với những tình huống của Triệu Mẫn và Tiểu Siêu với chàng Trương Vô Kỵ. Cuối tác phẩm Lãnh nguyệt bảo đao, Viên Tử Y chia tay Hồ Phỉ ra đi. Tôi bầu cô làm đại mỹ nhân thứ chín nhưng chẳng biết cô đi về đâu giữa mênh mông năm tỷ con người.
10. Bạch A Tú
Tôi dành ngôi vị đệ thập đại mỹ nhân cho cô gái mới 15 tuổi này, một cô gái chẳng lấy gì làm xinh đẹp cũng chưa biết nói một lời yêu thương nào đối với anh chàng bạn trai thân yêu Thạch Phá Thiên. Người đời có thể cho tôi là dốt nát, đắc biệt đối với các vị giám khảo giàu kinh nghiệm có thể gọi tôi là đồ đui, là không hiểu gì hết về số đo ba vòng của các hoa hậu, để nhắm mắt bầu một cô bé mông lép, ngực lép vào hàng ngũ các Top Model, tôi cũng vẫn cứ bảo lưu ý kiến của mình.
Bạch A Tú là con gái của Bạch Vạn Kiếm, cháu nội của Bạch Tự Tại, chưởng môn phái Tuyết Sơn. Năm 12 tuổi, cô bị một thằng mặt trắng là Thạch Trung Ngọc cởi hết áo quần, cột tay chân toan dở trò đồi bại nhưng rồi được tác giả Kim Dung cứu vớt, cho người đuổi đánh kẻ đồi bại chạy trốn. Ấy thế mà A Tú giàu lòng tự trọng đã gieo mình xuống vực sâu của núi Tuyết Sơn để rửa nhục cho mình. Nội một hành động đó cũng đủ chứng tỏ cô cương liệt và vượt xa những người phụ nữ khác.
Khi mọi người bắt được Thạch Phá Thiên mà cứ yên chí đấy là tên phản đồ, tên dâm tặc Thạch Trung Ngọc thì chỉ có đôi mắt thơ ngây của Bạch A Tú mới nhìn ra được: "Vị đại ca này không phải là tên dâm tặc ấy". A Tú đã có cái nhìn thơ ngây, đạt đến tận cùng bản chất của sự vật, cái trực giác tuyệt đối đúng mà những người lớn, đến cả Mẫn Nhu - mẹ đẻ Thạch Phá Thiên - cũng không có được.
Tuy chỉ 15, 16 tuổi nhưng cô đã tự khẳng định mình là một nhân vật trí tuệ tuyệt vời, biết nhìn xa trông rộng.Thấy bà nội mình dạy cho Sử Ức Đao (tên mới đặt của Thạch Phá Thiên) học Kim Ô đao pháp, Bạch A Tú đã trầm ngâm suy nghĩ. Thử hỏi cha cô là Bạch Vạn Kiếm (đánh ra chục ngàn thế kiếm) làm sao chống chọi nổi với anh bạn Sử Ức Đao (sử dụng một trăm nghìn thế đao). Phái của nhà cô là phái Tuyết Sơn (núi tuyết) mà đánh nhau với phái Kim Ô (mặt trời) thì chỉ có tan tành vì mặt trời lên toả sức nóng thì núi tuyết phải chảy tan thành nước. Hơn nữa, đao pháp của anh bạn nhỏ Thạch Phá Thiên toàn là những chiêu thức khắc tinh của kiếm pháp phái Tuyết Sơn của cha và ông cô. Chính vì nhìn ra những điều ấy mà Bạch A Tú đã xin anh bạn nhỏ ngày sau dung tha cho ông nội và cha của mình và dạy cho anh bạn nhỏ chiêu Bàng xao trắc kích: chém bên trái một đao, bên phải một đao, trên một đao, dưới một đao rồi ghìm đao đứng lại khen ngợi địch thủ một câu rồi đề nghị địch thủ bãi chiến để bảo toàn danh dự cho địch thủ. Thạch Phá Thiên làm đúng như "giáo khoa" của cô bạn gái; anh thắng tất cả mọi người nhưng những địch thủ của anh vẫn mang ơn anh về thái độ rộng lượng, tâm hồn nhân ái.
Mười sáu tuổi, A Tú tiễn Thạch Phá Thiên và ông mình ra biển để nghiên cứu pho võ công Hiệp khách hành. Cô ước hẹn với chàng trai: nếu anh không trở lại, cô sẽ gieo mình xuống biển sâu. Và như trong một kịch bản hoàn chỉnh nhất của tiểu thuyết phương Đông, Thạch Phá Thiên đã trở lại, kịp thời cứu cô bạn của mình từ trên cao rơi xuống lòng biển cả. Tình yêu của họ đi về đâu tác giả không nói đến nữa. Ông để cho chúng ta tưởng tượng...Tôi tưởng tượng ra chuyện họ cưới nhau; Kim Ô cùng Tuyết Sơn vẫn tồn tại, chẳng ai phải sử ức đao và cũng chẳng ai phải bạch vạn kiếm. Chính A Tú là biểu tượng của khát vọng hoá giải hận thù, nghi kị, phân biệt. Cô xứng đáng được ngồi và hàng ghế danh dự của đệ thập đại mỹ nhân.
Bạn đọc có thể bất bình với tôi, có thể nghi ngờ tôi ăn hối lộ của mười nhân vật trên đây, gạt những cô gái thông minh lanh lẹn sắc nước hương trời khác như Hoàng Dung, Mục Niệm Từ (Xạ điêu anh hùng truyện); Mộc Uyển Thanh (Thiên Long bát bộ); ĐInh Đang (Hiệp khách hành); Chu Chỉ Nhược (Ỷ thiên Đồ long ký) hoặc Nhạc Linh San (Tiếu ngạo giang hồ) ra khỏi danh sách Top Ten võ hiệp Kim Dung. Tôi xin nói rõ: tôi rất ghét sự ma lanh, ghét cái cơ tâm, ghết sự thay đổi và ghét những ai thiếu niềm tin, dù họ thông minh, tài giỏi, tươi đẹp.
Trong mười đại mỹ nhân của tôi bình bầu, có một trường hợp bị cưỡng hiếp đến nỗi mất trinh, một người bị cưỡng hiếp không thành có thể khiến cho các nhà đạo đức chau mày khi nghĩ đến câu: "Trinh tiết là tiêu chuẩn đầu tiên của cái đẹp". Tám người còn lại, ai cũng từng bị thương chút ít, thân thể có chỗ tì vết, thậm chí có người bị sẹo to, da dẻ không được mịn màng như các đại mỹ nhân ngày nay. Họ cũng chẳng phải là những người ngực cao, mông tròn, biết dùng son phấn, nước hoa để làm siêu lòng khách mày râu ham của lạ. Trong mười đại mỹ nhân, tôi chưa được nắm tay, ôm eo cô nào theo cái kiểu mà ban giám khảo ngày nay vẫn làm. Nói chung, tôi bình bầu khá mạnh dạn, khách quan, không ăn hối lộ để đưa ai lên, đẩy ai xuống. Có hai trường hợp là Di Địch: một chánh cống Mông Cổ; một lai Ba Tư. Có một trường hợp là Tiên Ty, nhưng xét ra Tiên Ty cũng thuộc giống nòi Trung Hoa nên tôi xếp vào vùng sâu, vùng xa để gọi là chiếu cố. Họ là những Top Ten sống giữa một đời bình dị, không bao giờ biết đến chuyện kinh doanh nhan sắc. Ấy những mỹ nhân đích thực trên đời như thế đó.