Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Cảm động. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Cảm động. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Vì nghèo nên tôi mất người yêu

Chẳng có lời xin lỗi nào vào đêm T đi cùng người con trai khác, chỉ có nước mắt của một chàng sinh viên nghèo bị người yêu phản bội…
Một câu chuyện có thật, cũng là tâm sự của tôi về mối tình đã chấm dứt cách đây không lâu. Xin được thay tên nhân vật bằng “Đ” và “T”, tôi viết những dòng này không phải để níu kéo hay trách hờn gì nhau. Mà tôi chỉ thấy buồn, muốn được trải lòng và đọc những chia sẻ của các bạn. Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự của tôi!
10h đêm. Quán cà phê bắt đầu vắng khách. Cho dù không phải là ngày lễ hay một ngày đặc biệt nào, theo thói quen Đ vẫn nhấc điện thoại lên gọi cho T, huống chi đây lại là một dịp thật đặc biệt: ngày Noel.
Tiếng chuông điện thoại thân quen cất lên từ đâu đó. Đ giật mình lần theo...   một góc vườn, nơi có chiếc chuông gió khẽ rung rinh, mùi hoa tường vi thơm ngát, Đ bàng hoàng khi nhìn thấy T đang tay trong tay với một  người đàn ông. Ôi! 24/12, ngày Noel, cũng là ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau của hai đứa mà Đ thì cô đơn với công việc làm thêm ở quán café, còn T thì ngọt  ngào yêu đương bên người con trai khác. Chưa bao giờ tim Đ đau đến thế…
Đ sinh ra trong một gia đình có bốn chị em, là con của một người mẹ góa chồng, đã sáu mươi tuổi mà vẫn phải làm phụ hồ để nuôi con ăn học. Đ có một tình yêu đẹp với T từ khi còn học phổ thông, vì nhà nghèo nên Đ nuôi dưỡng nó bằng cả trái tim và những món quà do chính tay mình làm ra. Một chiếc khung ảnh ngộ nghĩnh, một ngôi  nhà nhỏ xếp bằng tăm, một lọ hoa giấy… Đ miệt mài làm hết tâm sức và T cũng nhận nó bằng cả trái tim.

Vì nghèo, Đ có thể mất T nhưng giờ Đ không tiếc điều ấy! (Ảnh minh họa)
2010, hai đứa vui sướng dắt tay nhau bước vào cổng trường đại học. Đ học xây dựng, còn T là sinh viên của trường đại học Nông- Lâm. Đ vẫn là một chàng trai nghèo, nhưng T thì đã bắt đầu đổi khác. T biết cách ăn mặc, biết trang điểm, biết làm mình đẹp hơn và nổi bật hơn trước đám đông. T cũng học được cách theo bạn bè vào quán café, quán bar, vũ trường để chơi và nhảy. Phải chăng khi T nhận ra “giá trị sắc đẹp” của mình thì cũng là lúc Đ sực tỉnh, bởi quả thực mình rất “nghèo”. Đ sợ mất T, sợ mất tình yêu. Đ lao đầu vào làm thêm kiếm tiền. Đ không thể nuôi dưỡng tình yêu của mình bằng những món quà ngộ nghĩnh như trước nữa. Đ phải thể hiện tình cảm bằng những món quà giá trị hơn. Và cứ như vậy, Đ chỉ nghĩ đến đồng tiền và tình yêu chứ không bao giờ biết người mẹ 60 tuổi của mình đang phải đi làm phụ hồ cho người ta để có tiền nuôi con ăn học.
Nhưng lòng tham của con người là vô đáy và cuối cùng Đ vẫn phải nhận lời chia tay từ T. Đêm Noel Đ ngồi khóc, chờ tiếng cửa phòng trọ rung lên, T sẽ đến nói lời xin lỗi. Đ không cần gì nhiều, chỉ cần một lời xin lỗi thôi là Đ sẽ quên đi tất cả những gì mình đã nhìn thấy và sẵn sàng tha thứ cho T. Có lẽ, Đ đã yêu T quá nhiều…
Một thời gian dài Đ suy sụp. Chẳng có lời xin lỗi nào vào đêm hôm đó, chỉ có nước mắt của một chàng sinh viên nghèo bị người yêu phản bội. Đ quyết định nói lời chia tay, không phải vì đã hết yêu T, cũng không phải vì một lần bắt gặp T đi với người con trai khác, mà vì Đ hiểu 2 đứa không còn dành cho nhau. T mỉm cười đồng ý. Ngày xưa khi Đ nói lời yêu, T cũng mỉm cười như vậy, nhưng trong tà áo dài trắng nụ cười ấy tinh khiết, thánh thiện và bình dị hơn. Còn hôm nay khi lời chia tay vừa tuột khỏi bờ môi, Đ cũng nhận được một nụ cười, nhưng đó là nụ cười của một người con gái đã bắt đầu nhận ra giá trị của đồng tiền và sắc đẹp.
Đ quay lại nhìn mẹ và gia đình. Đ vẫn đi làm thêm, đủ việc từ nhân viên phục vụ, nhân viên bảo vệ cho đến trông giữ xe. Đ kiếm tiền để học, để giúp đỡ mẹ, để giọt mồ hôi kia rơi ít hơn trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của người phụ nữ góa chồng, cả đời vì con cái. Và Đ cũng biết rằng mình đã sai, sai khi nghĩ rằng tình yêu phải được nuôi dưỡng bằng những món quà giá trị.
T ạ! Đồng tiền có thể làm cho mình đẹp hơn, sung sướng hơn, nhưng đồng tiền không thể làm cho tình yêu thêm lấp lánh. Vì nghèo, Đ có thể mất T nhưng giờ Đ không tiếc điều ấy. Đ còn gia đình và người mẹ đáng kính của mình. Đ thực lòng chúc T được hạnh phúc!

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Khoảnh khắc cho những suy nghĩ

Cho những lần gặp đầu tiên... Có những người dù chỉ là thoáng qua, ta cũng biết được rằng đó là tri kỷ trong cuộc đời ta, sẽ là người ta muốn mang theo trong hành trình xuyên thời gian. Nhưng rồi ta lại không lại gần họ, đơn giản chỉ vì ta nghĩ họ không được sắp đặt để được ở bên cạnh ta.

Có những người dù chỉ là xa lạ, nhưng sao nỗi niềm của họ làm ta nhói đau, ta muốn chạy đến bên cạnh họ và làm họ bớt cô đơn, bớt lạnh lùng. Ta mong được xoa dịu tâm hồn ấy! Nhưng rồi khoảng cách của hai tâm hồn không cùng thế hệ làm ta dừng bước. Họ cần một ai khác, không phải ta!

Có những người ở bên cạnh mà sao cứ như tận chân trời, chẳng bao giờ cảm nhận được. Nỗi nhớ chỉ được thấu cảm khi ai đó rời xa ta. Rồi bỗng nhận ra ta nhớ người đó hơn cả những điều ta có thể hiểu, bỗng nhận ra ta cần một cái ôm thật chặt...nhưng xa ngoái, rồi cũng chỉ còn là niềm nhớ, mọi thứ đã trôi xa!



Có những người dành tình cảm chân thành nhất, sâu sắc nhất cho ta. Ta trân trọng lắm tình cảm ấy, càng trân trọng những con người ấy. Nhưng có đôi lúc ta cố tình làm họ tổn thương, để họ rời xa ta, để họ tìm cho mình một nơi khác mà gửi gắm tình cảm của họ. Chỉ vì ta nghĩ rằng ta không xứng đáng.

Có những người ta yêu tha thiết, ta biết ta cần người, người cần ta hơn ai hết. Cớ sao ta lại chọn một kết thúc? Một kết thúc không có lí do ngay cả khi mọi thứ chưa bắt đầu. Ta và ai đó cần một cơ hội, mà sao khó quá! Người chưa rời khỏi ta, ta cũng chưa rời khỏi người. Vẫn hỏi han nhau hằng ngày, vẫn thỉnh thoảng vài câu bông đùa. Vậy mà đã xa lắm! Nghe lòng xót xa, nghe thổn thức cả trong giấc mơ, dù ta biết ta sẽ không níu kéo, sẽ không cần một cơ hội. Ta vẫn cần bước đi.

Có những người cần cho cuộc sống của ta, như cơm ăn, nước uống hằng ngày. Biết nhớ, biết cần, biết nên giữ lấy. Bởi tìm một người thật sự bên cạnh mình khó lắm! Ấy thế mà vô tâm, mà hững hờ vì sao?

Tất cả bắt đầu từ suy nghĩ, khó hiểu trong suy nghĩ, và giờ lại dằn vặt trong suy nghĩ? Những cuộc gặp đều có cơ duyên của nó. Những con người có duyên với nhau thì mới tìm thấy nhau trong dòng người bất tận. Nhưng đâu là người nên giữ lại bên cạnh, đâu là người nên để họ bay đi một chân trời khác, lại suy nghĩ nhiều!

Ai đó có biết rằng dù ta yêu tha thiết họ, ta vẫn để họ xa ta mãi mãi không? Ai đó có đủ kiên nhẫn ở lại cuộc đời ta và giúp ta vượt qua tất cả hay không?

Cho giây phút này thôi nhé, để ta ngẫm một chút, rồi ta lại bước tiếp như một người vừa dặn ta. Bạn cũng dành cho vài phút thôi nhé, đừng để cuốn vào suy nghĩ của một người như ta!

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất

Có một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào một vị trí quản lý tại một công ty lớn.

Anh ta vượt qua các vòng đầu tiên. Đến vòng cuối cùng, đích thân ông Giám đốc phỏng vấn để đưa ra quyết định cuối cùng.

Ông Giám đốc phát hiện ra một điều từ CV của chàng trai trẻ rằng trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc. Từ trường Trung học cho đến khi vào Đại học và thi tốt nghiệp, không năm nào mà chàng trai này không đạt được danh hiệu xuất sắc.

Ông Giám đốc hỏi, “Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không”. “Không bao giờ”, chàng trai trả lời.

Ông Giám đốc bèn hỏi tiếp,”Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh phải không?”. Chàng trai trẻ trả lời:” Cha tôi đã mất từ hồi tôi được một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác”.

“Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào?” Ông Giám đốc hỏi. Chàng trai trẻ bèn trả lời, “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.

Ông Giám đốc nghe vậy bèn đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.

Ông Giám đốc hỏi:” Vậy trước đây có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc giặt quần áo chưa?”. “Chưa bao giờ”, chàng trai trẻ trả lời, “Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi.”

Ông Giám đốc nghe thấy vậy bèn nói: “ Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.

Chàng trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình vào công ty này rất cao. Anh ta liền vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong lòng bà dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, bà bèn đưa hai bàn tay mình ra cho chàng trai.

Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực hiện công việc của mình.Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn tay của mẹ mình thật là nhăn nheo, hơn nữa hai bàn tay còn chằng chịt những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn là rất đau đớn vì chàng trai cảm nhận được bà mẹ khẽ rùng mình mỗi khi chàng trai rửa chúng trong nước.

Đây cũng là lần đầu tiên chàng trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta ở trường học. Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh ta.

Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của bà mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày.

Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu.

Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại công ty phỏng vấn.

Ông Giám đốc nhận thấy nước mắt còn đọng trên khóe mắt của chàng trai trẻ bèn hỏi:” Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở nhà của anh ngày hôm qua không?”

Chàng trai trả lời:” Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại.”

Vậy anh hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào?” Ông Giám đốc hỏi.

Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:

Thứ nhất: Tôi hiểu được nhờ có mẹ mà tôi có được ngày hôm nay.

Thứ hai: Tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào.

Thứ ba: Tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình.

Ông Giám đốc nói:” Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý. Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những người khác, người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn thành một công việc nào đó, và là người không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất của mình. Xin chúc mừng. Anh đã được tuyển.”

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Buông tay e. ra! để e. đi!


- buông tay e. ra! để e. đi!

- tại sao?


- vì e. cần một người - hông phải a...


- hông phải a...?


- đúng! hông phải..


- a. hông tin..


- tại sao?


- vì chúng ta yêu nhau quá lâu..


- đúng! quá lâu!


- những gì chúng ta trải qua cùng nhau quá nhiều..


- đúng! quá nhiều!


- đủ để có một tình yêu gọi là vĩnh viễn..


- sai! đủ để chia tay.. haha…


e. giật tay ra khỏi tay a. và bước đi.. tiếng e. cười như mặt trời rọi thẳng vào da thịt.. rát!


ta chia tay vì ta yêu nhau quá?


- a. có biết tại sao hai viên nước đá khi để gần nhau thì dính vào với nhau hông..?


- là vì chúng nó lạnh..


bỗng dưng một ngày e. hỏi a. như thế.. a. trả lời đùa e. như thế và bỗng dưng.. hai ngày e. hông liên lạc với a... ngày thứ ba là một cuộc chia tay khó hiểu như thế..


a. hông hiểu!


nhưng e. lại hiểu..


chúng ta lạnh quá! lạnh quá nên cần nhau để sưởi ấm.. nhưng chúng ta đã lầm.. chúng ta chỉ làm nhau lạnh hơn mà thôi..


e. bắt đầu nhận thấy rằng chúng ta cười quá ít.. Bắt đầu nhận thấy rằng e. hông thể mang đến hạnh phúc cho a. và a. cũng thế.. chúng ta yêu nhau mà chẳng làm được gì cho nhau ngoài việc… đau cùng nhau..


và e. bắt đầu nghĩ…


phải chăng ta nên buông tha cho nhau?


a. và e. như hai kẻ mắc mưa cùng đứng trú mưa dưới hiên.. một vài người đề nghị chúng ta che cùng ô với họ.. nhưng mỗi chiếc ô chỉ có thể che cho hai người.. hoặc e... hoặc a. phải tiếp tục đứng một mình đợi.. vì chúng ta yêu nhau mà! chúng ta từ chối họ và chúng ta cùng nhau đợi trời thôi mưa.. nhưng mưa thì cứ mưa.. trời chẳng có dấu hiệu dừng.. chúng ta sẽ đợi.. sẽ chờ đến lúc nào? chi bằng.. ta buông tay nhau.. mỗi người núp dưới ô một ai khác và cả hai đều có thể trở về nhà khô ráo.. phải hông?


..

đôi khi có những quyết định khiến ta đau nhưng ta vẫn phải chấp nhận chúng..

cuộc sống của mỗi người quá ngắn để hưởng trọn vẹn hạnh phúc..


ta luôn tìm kiếm một hạnh phúc tuyệt đối nhưng đó là điều hông tưởng..


và..

..cần phải vứt bỏ một điều để có một vài điều :)

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Ngẫm và Nghĩ...

Các tuyến xe buýt thủ đô quá tải, khách đi xe không những phải chịu cảnh chen lấn xô đẩy mà còn lo đối phó với nạn móc túi. Vào giờ cao điểm, xe buýt cũng là một tác nhân gây ùn tắc.

Cháu sẽ mua con chó đó !

người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa.. những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi.. ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện.. "chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi..

ông chủ trả lời "khoảng từ $30 cho tới $50..!"

cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ.. "cháu có $2.37.." cậu nói.. "cháu có thể coi chúng được hông?"
...
người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo.. từ trong cũi chạy ra chó mẹ cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo.. một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau.. ngay lập tức.. cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "con chó con này bị làm sao vậy..?"

người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông.. nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi.. nó sẽ bị què mãi mãi.. đứa bé rất xúc động.. "cháu muốn mua con chó con đó.."

người chủ nói rằng "chắc là cháu hông muốn mua con chó đó đâu.. còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn.."

cậu bé nổi giận.. cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ.. và nói rằng "cháu hông muốn chú cho cháu con chó con đó.. nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó.. thật ra.. cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền.."

người chủ phản đối "cháu đâu có muốn mua con chó đó.. nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."

nghe vậy.. cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo.. teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ.. cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ..

- "vâng.. cháu cũng hông có chạy được.. và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"