Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Khoảnh khắc cho những suy nghĩ

Cho những lần gặp đầu tiên... Có những người dù chỉ là thoáng qua, ta cũng biết được rằng đó là tri kỷ trong cuộc đời ta, sẽ là người ta muốn mang theo trong hành trình xuyên thời gian. Nhưng rồi ta lại không lại gần họ, đơn giản chỉ vì ta nghĩ họ không được sắp đặt để được ở bên cạnh ta.

Có những người dù chỉ là xa lạ, nhưng sao nỗi niềm của họ làm ta nhói đau, ta muốn chạy đến bên cạnh họ và làm họ bớt cô đơn, bớt lạnh lùng. Ta mong được xoa dịu tâm hồn ấy! Nhưng rồi khoảng cách của hai tâm hồn không cùng thế hệ làm ta dừng bước. Họ cần một ai khác, không phải ta!

Có những người ở bên cạnh mà sao cứ như tận chân trời, chẳng bao giờ cảm nhận được. Nỗi nhớ chỉ được thấu cảm khi ai đó rời xa ta. Rồi bỗng nhận ra ta nhớ người đó hơn cả những điều ta có thể hiểu, bỗng nhận ra ta cần một cái ôm thật chặt...nhưng xa ngoái, rồi cũng chỉ còn là niềm nhớ, mọi thứ đã trôi xa!



Có những người dành tình cảm chân thành nhất, sâu sắc nhất cho ta. Ta trân trọng lắm tình cảm ấy, càng trân trọng những con người ấy. Nhưng có đôi lúc ta cố tình làm họ tổn thương, để họ rời xa ta, để họ tìm cho mình một nơi khác mà gửi gắm tình cảm của họ. Chỉ vì ta nghĩ rằng ta không xứng đáng.

Có những người ta yêu tha thiết, ta biết ta cần người, người cần ta hơn ai hết. Cớ sao ta lại chọn một kết thúc? Một kết thúc không có lí do ngay cả khi mọi thứ chưa bắt đầu. Ta và ai đó cần một cơ hội, mà sao khó quá! Người chưa rời khỏi ta, ta cũng chưa rời khỏi người. Vẫn hỏi han nhau hằng ngày, vẫn thỉnh thoảng vài câu bông đùa. Vậy mà đã xa lắm! Nghe lòng xót xa, nghe thổn thức cả trong giấc mơ, dù ta biết ta sẽ không níu kéo, sẽ không cần một cơ hội. Ta vẫn cần bước đi.

Có những người cần cho cuộc sống của ta, như cơm ăn, nước uống hằng ngày. Biết nhớ, biết cần, biết nên giữ lấy. Bởi tìm một người thật sự bên cạnh mình khó lắm! Ấy thế mà vô tâm, mà hững hờ vì sao?

Tất cả bắt đầu từ suy nghĩ, khó hiểu trong suy nghĩ, và giờ lại dằn vặt trong suy nghĩ? Những cuộc gặp đều có cơ duyên của nó. Những con người có duyên với nhau thì mới tìm thấy nhau trong dòng người bất tận. Nhưng đâu là người nên giữ lại bên cạnh, đâu là người nên để họ bay đi một chân trời khác, lại suy nghĩ nhiều!

Ai đó có biết rằng dù ta yêu tha thiết họ, ta vẫn để họ xa ta mãi mãi không? Ai đó có đủ kiên nhẫn ở lại cuộc đời ta và giúp ta vượt qua tất cả hay không?

Cho giây phút này thôi nhé, để ta ngẫm một chút, rồi ta lại bước tiếp như một người vừa dặn ta. Bạn cũng dành cho vài phút thôi nhé, đừng để cuốn vào suy nghĩ của một người như ta!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét